Lúc này mọi người đã đi đến vây quanh Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên. Hà Tuyết Sam muốn đỡ Tô Mộ Nghiên dậy thì mới phát hiện ra cánh tay Tô Mộ Nghiên đang bị Thái Văn Kỳ nắm chặt.
Cơ thể Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên dán sát vào nhau, khuôn mặt của Tô Mộ Nghiên bị vùi trong lồng ngực của Thái Văn Kỳ.
Đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với một người khác giới nên hai má Tô Mộ Nghiên nhanh chóng đỏ bừng. Thái Văn Kỳ cũng cảm nhận được thứ cảm xúc kỳ lạ đang dâng trào trong người, nhưng cơn tức giận lại nhanh chóng đè ép thứ cảm xúc lạ lẫm kia xuống.
Thái Văn Kỳ giữ chặt lấy tay Tô Mộ Nghiên, miệng gằn từng chữ: “Con nhỏ chết tiệt! Tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!” Nói xong Thái Văn Kỳ mới buông tay Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên cảm thấy tay mình không bị khống chế thì liền vội vàng đứng dậy. Thầy thể dục lúc này cũng chạy tới, thấy Thái Văn Kỳ đang nằm dưới đất thì liền vội vàng bảo các bạn đỡ anh vào phòng y tế. Nhưng Thái Văn Kỳ nhanh chóng ngồi dậy rồi nói rằng mình không cần, sau đó liền xin phép thầy rời khỏi sân thể dục.
Tô Mộ Nghiên lén nhìn theo Thái Văn Kỳ, thầm nhớ lại lời mà Thái Văn Kỳ vừa nói.
Tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!
Tô Mộ Nghiên cảm thấy hơi sợ câu nói này, cô lo rằng Thái Văn Kỳ sẽ thật sự không tha cho cô.
Dù sao mới đi học được mấy hôm mà cô đã gây ra không ít chuyện cho Thái Văn Kỳ. Giẫm vào giày anh, làm rơi kẹo cao su vào ghế anh, làm cho anh bị cô giáo mắng, làm đổ canh vào người anh. Bây giờ cô lại ngã lên người anh khiến anh trở thành tấm đệm.
Tô Mộ Nghiên biết rằng vừa rồi Thái Văn Kỳ bị ngã rất là đau, đã vậy lại bị cô đè lên nên còn đau hơn nữa. Mặc dù nghĩ như vậy là đáng đời anh, nhưng Tô Mộ Nghiên cũng thấy hơi áy náy trong lòng.
Trong khi đó, Thái Văn Kỳ đang gần như phát điên với Tô Mộ Nghiên.
“Tô Mộ Nghiên… Cái con nhỏ xúi quẩy!” Thái Văn Kỳ vừa đi về lớp vừa lẩm bẩm mắng chửi. Anh thầm nghĩ từ khi ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên thì mình chưa có ngày nào yên ổn. Cô giống y như sao chổi, ngày nào cũng mang đến đen đủi cho anh.
Lúc trước Thái Văn Kỳ ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên để dễ dàng lợi dụng cô nhằm phá hoại tình cảm giữa nam nữ chính, nhưng giờ phút này Thái Văn Kỳ thật sự chỉ muốn ném cô ra khỏi cuộc đời của anh.
Sau khi lên lớp, Thái Văn Kỳ liền thu xếp sách vở để về nhà. Người anh đầy vết xước, quần áo thì bẩn thỉu nên Thái Văn Kỳ thật sự vô cùng khó chịu.
Đến lúc xuống dưới tầng một, Thái Văn Kỳ đang định đi về phía cổng trường thì lại nhớ đến khuôn mặt của Tô Mộ Nghiên. Anh vốn muốn cho Tô Mộ Nghiên phải nếm trải cảm giác mà anh đã phải gánh chịu mấy ngày qua, nhưng anh lại chợt nhớ ra điều mà bản thân muốn làm nhất là gì.
Chẳng phải anh muốn lừa gạt tình cảm của Hà Tuyết Sam sao? Chẳng phải anh muốn cho Thái Ngạn Nhân phải đau khổ sao?
Anh vốn đã quyết tâm làm những việc này, thế mà Tô Mộ Nghiên xuất hiện lại khiến cho anh không thể nào tập trung làm những điều mình muốn được.
Mỗi ngày đến lớp phải ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên, Thái Văn Kỳ thật sự sắp bị cô làm cho phát điên rồi. Anh thật sự ghét cô, ghét đến nỗi chỉ nghĩ đến khuôn mặt cô là anh lại cảm thấy khó chịu.
Thái Văn Kỳ nhìn về phía cổng trường, sau đó lại nhìn về phía phòng giáo viên. Cuối cùng, anh quyết định đi đến phòng giáo viên để tìm thầy chủ nhiệm.
Sáng hôm sau.
Tô Mộ Nghiên đến lớp khá muộn nhưng vẫn chưa thấy Thái Văn Kỳ đến lớp. Hôm qua tiết thể dục kết thúc, Tô Mộ Nghiên lên đến lớp thì mới phát hiện cặp sách của Thái Văn Kỳ đã biến mất, cũng có nghĩa là anh đã đi về nhà rồi.
Hôm nay Thái Văn Kỳ lại đến muốn, gần tới giờ vào lớp cũng chưa thấy bóng dáng anh đâu, Tô Mộ Nghiên cảm thấy…
Thật sự thoải mái!
Không có Thái Văn Kỳ bên cạnh, bầu không khí thật sự trong lành.
Không lâu sau tiếng chuông vào lớp vang lên, Thái Văn Kỳ vẫn chưa thấy đâu. Tô Mộ Nghiên còn tưởng rằng hôm nay anh nghỉ học, nhưng không ngờ khi thầy chủ nhiệm lên lớp thì cô lại thấy anh đi ngay phía sau thầy chủ nhiệm.
Lạ là sau đó Thái Văn Kỳ bước vào lớp rồi nhưng cũng không về chỗ ngồi. Tô Mộ Nghiên đang cảm thấy dường như có gì đó không ổn thì thầy chủ nhiệm liền lên tiếng: “Bạn Thái Văn Kỳ gần đây có chút vấn đề về mắt nên ngồi bàn cuối không tiện. Có bạn nào sẵn sàng đổi chỗ với bạn ấy hay không?”
Thầy chủ nhiệm vừa nói dứt lời thì rất nhiều bạn nam trong lớp liền giơ tay muốn chuyển chỗ. Bây giờ Thái Văn Kỳ đang ngồi cạnh với Tô Mộ Nghiên, nếu chuyển chỗ với anh thì đương nhiên sẽ được ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên rồi!
Thái Văn Kỳ biết rõ mấy đứa con trai kia nghĩ gì nên nhếch miệng cười khinh bỉ, thầm nghĩ mấy đứa con trai này đúng là mê gái, không có tiền đồ.
Nghĩ đến đây Thái Văn Kỳ lại vô thức đưa mắt nhìn về phía Tô Mộ Nghiên đang ngồi ở cuối lớp, trùng hợp là Tô Mộ Nghiên lúc này cũng đang nhìn về phía anh.
Hai người nhìn nhau khoảng năm giây rồi liền nhìn sang hướng khác, giống y như hai người xa lạ hoàn toàn không quen biết nhau.
Lúc này, thầy chủ nhiệm sau khi suy nghĩ một lát thì liền quyết định để bạn nam ngồi ở bàn đầu tiên đổi chỗ cho Thái Văn Kỳ.
Bạn nam đó rất vui, liền vội vàng thu dọn sách vở rồi chào tạm biệt cậu bạn cùng bàn của mình để đi xuống cuối lớp ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên.
Thái Văn Kỳ sau đó liền ngồi xuống vị trí của cậu bạn kia. Tô Mộ Nghiên ngồi dưới cuối lớp nhìn bóng lưng của Thái Văn Kỳ thì thầm mắng chửi: Tên chết tiệt hèn nhát! Không chịu nổi tôi nên phải xin thầy chuyển chỗ chứ gì. Tưởng chuyển chỗ là thoát khỏi tôi hả? Đừng có mơ! Bao giờ cậu còn có ý đồ với Hà Tuyết Sam thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu đâu.
Tô Mộ Nghiên đang âm thầm chửi Thái Văn Kỳ trong bụng thì cậu bạn ngồi bên cạnh đã giới thiệu: “Chào cậu, tớ tên là Lâm Tấn Lam.”
Tô Mộ Nghiên nghe thấy vậy thì liền quay lại nhìn Lâm Tấn Lam rồi cười: “Ừ, tớ biết tên cậu mà. Tớ thuộc gần hết tên của các bạn trong lớp rồi.”
Lâm Tấn Lam nghe vậy thì rất vui, liền cười cười nói nói với Tô Mộ Nghiên. Tô Mộ Nghiên thấy cậu bạn này nhiệt tình thì cũng vui vẻ đáp lại.
Thầy chủ nhiệm ở trên bảng thấy vậy thì liền nhắc nhở: “Vào lớp rồi, Tô Mộ Nghiên và Lâm Tấn Lam không nói chuyện nữa.”
Các bạn trong lớp nghe thấy thế thì liền “Ồ!” một tiếng đầy ẩn ý rồi quay xuống cuối lớp. Thái Văn Kỳ thì nhíu mày, cũng quay xuống nhìn về phía Tô Mộ Nghiên.
Sau khi chủ tịch CLB giới thiệu bản thân xong thì liền hỏi các thành viên mới về lý do tham gia CLB. Đến lúc Tô Mộ Nghiên đứng lên định trả lời thì chủ tịch liền hỏi: “Em là Tô Mộ Nghiên có đúng không?”
Tô Mộ Nghiên hơi bất ngờ khi thấy chủ tịch biết tên mình, nhưng chủ tịch rất nhanh đã nói cho cô biết lý do: “Năm nay số lượng học sinh tham gia CLB Kịch nhiều hơn rất nhiều so với các năm trước. Chị đi điều tra thì mới biết lý do là vì một em học sinh lớp 10 tên là Tô Mộ Nghiên đã tham gia vào CLB Kịch nên rất nhiều nam sinh khác đã đăng ký theo.”
Nói đến đây, chị chủ tịch liền nhìn Tô Mộ Nghiên rồi bật cười: “Em xinh đẹp như vậy, chị đoán chắc em là Tô Mộ Nghiên, đúng không?”
Tô Mộ Nghiên ngại ngùng gật đầu, chị chủ tịch liền nhìn về phía Thái Văn Kỳ rồi hỏi: “Chắc em là Thái Văn Kỳ nhỉ?”
Thái Văn Kỳ gật đầu, chị chủ tịch liền nói: “Thái Văn Kỳ đã giúp cho CLB của chúng ta có thêm nhiều thành viên nữ đó. Các bạn mau vỗ tay cho Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên nào!”
Chị chủ tịch vừa nói xong thì mọi người cũng vỗ tay ủng hộ. Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên đành miễn cưỡng nở nụ cười trước sự chào đón của mọi người.