Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam đều hoàn toàn không nghi ngờ gì trước câu trả lời của Tô Mộ Nghiên. Nhưng Thái Văn Kỳ vẫn cảm thấy dường như Tô Mộ Nghiên đang có điều gì đó giấu giếm mọi người.
Tuy nhiên anh cũng chẳng muốn tốn thời gian suy nghĩ nên liền ném chuyện đó ra sau đầu, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng y tế.
Tô Mộ Nghiên ngồi trên giường bệnh nhìn theo Thái Văn Kỳ. Nhìn từ phía sau, Tô Mộ Nghiên thấy đôi giày và gấu quần của anh đã có vài vết bẩn, lưng áo anh còn bị ướt một mảng nhỏ.
Nhớ đến lúc Thái Văn Kỳ bế cô từ sân thể dục đến phòng y tế, mặc dù anh không than mệt nhưng chắc chắn bế một người đi xa như vậy sẽ rất vất vả. Hơn nữa anh là người ưa sạch sẽ, vậy mà không ngại bẩn bế cô ngã dưới sân thể dục đến đây, trên người anh còn đổ mồ hôi như vậy nên chắc chắn anh rất khó chịu.
Tô Mộ Nghiên nghĩ như vậy thì tự nhiên lại cảm thấy Thái Văn Kỳ cũng không đáng ghét lắm. Hơn nữa dường như cô cũng cảm nhận được cảm giác rung động, mặc dù chỉ là rung động một chút thôi.
Tuy nhiên, một chút rung động này rất nhanh đã bị Tô Mộ Nghiên xóa sạch. Thái Văn Kỳ không phải người mà cô nên thích, bởi vì anh rất cố chấp, trong lòng chỉ có hận thù.
Trong tiểu thuyết, Thái Văn Kỳ cuối cùng phải sống cô độc đến già, mãi mãi không có được tình yêu thật sự. Nhưng anh lại không hối hận, còn nghĩ rằng nếu được chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ lừa gạt tình cảm của Hà Tuyết Sam để chọc tức Thái Ngạn Nhân.
Một người cố chấp như vậy làm sao Tô Mộ Nghiên dám thích chứ?
Ngày hôm sau. Đọc 𝐭hê𝒎 nhiề𝓊 𝐭𝑟𝓊𝑦ện ở ﹛ 𝘛𝑟𝖴𝒎𝘛𝑟𝓊𝑦 ện.𝒗n ﹜
Tô Mộ Nghiên sau khi về nhà nghỉ ngơi, uống thuốc rồi ngủ một giấc thì sáng hôm sau đã khỏe hẳn.
Mấy ngày sau cô đều đi học, tan học thì đến đến câu lạc bộ luyện tập cho vở kịch. Đương nhiên Thái Văn Kỳ cũng phải đi đến CLB để luyện tập, vậy nên ngoài khi ở nhà ra thì Tô Mộ Nghiên lúc nào cũng phải nhìn cái bản mặt đáng ghét của anh.
Tuy nhiên có những hôm đi ngủ, Thái Văn Kỳ cũng xuất hiện trong giấc mơ của Tô Mộ Nghiên. Nhưng khi tỉnh dậy thì Tô Mộ Nghiên lại quên mất rốt cuộc mình mơ về chuyện gì. Cô chỉ nhớ là trong giấc mơ của mình có Thái Văn Kỳ.
Hai ngày trước khi lễ kỷ niệm thành lập trường.
CLB Kịch tổ chức diễn tập.
Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên dù ghét nhau, nhưng khi diễn cảnh tình cảm thì hai người vẫn phối hợp với nhau khá tốt.
Đến phân cảnh khiêu vũ của hoàng tử và Lọ Lem, Tô Mộ Nghiên nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Thái Văn Kỳ, Thái Văn Văn Kỳ đặt một tay lên eo Tô Mộ Nghiên, tay kia của hai người nắm lấy nhau.
À… Thái Văn Kỳ dù diễn tập nhưng vẫn đeo găng tay, là loại găng tay mỏng màu trắng mà đàn ông thường đeo trong các buổi tiệc.
Lý do Thái Văn Kỳ đeo găng tay là vì trong vở kịch có đoạn hoàng tử nhặt giày của Lọ Lem, Thái Văn Kỳ ưa sạch sẽ nên phải đeo găng tay thì anh mới chịu nhặt giày. Và đương nhiên cũng một phần là vì Thái Văn Kỳ không muốn nắm tay Tô Mộ Nghiên nên mới đeo găng tay.
Tô Mộ Nghiên thừa biết lý do của Thái Văn Kỳ nên trong lòng thầm mắng anh thậm tệ, nhưng ngoài mặt cô vẫn phải giả vờ nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh tràn đầy tình cảm.
Thái Văn Kỳ cũng nhìn Tô Mộ Nghiên bằng ánh mắt ấm áp giả tạo, môi anh cong cong nở một nụ cười dịu dàng khiến cho bao cô gái phải gục ngã. Nếu Tô Mộ Nghiên không biết tính cách thật của Thái Văn Kỳ thì e rằng lúc này cô cũng bị hớp hồn trước anh mất rồi.
Diễn tập xong, mọi người liền trở về nhà nghỉ ngơi để tinh thần thoải mái.
Hai ngày sau, lễ kỷ niệm thành lập trường được tổ chức.
Tiết mục [Nàng Lọ Lem] là tiết mục ở gần cuối, còn tiết mục [Romeo và Juliet] là tiết mục thứ năm trong buổi biểu diễn.
Đến lúc tiết mục [Romeo và Juliet] kết thúc, Tô Mộ Nghiên cùng vài thành viên trong CLB Kịch liền đến chúc mừng Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân hoàn thành vai diễn, sau đó cô liền đi thay trang phục và trang điểm để chuẩn bị cho tiết mục của mình.
Trang điểm mất thời gian khá lâu, nhưng thành quả sau khi trang điểm thật khiến người khác phải ngỡ ngàng.
Tô Mộ Nghiên vốn đã xinh đẹp, vậy mà sau khi trang điểm và mặc lễ phục còn xinh đẹp động lòng người hơn. Cô bạn trang điểm cho Tô Mộ Nghiên ngây ngẩn trước sắc đẹp của cô, liên tục khen cô bằng vô số lời lẽ hoa mỹ.
Tô Mộ Nghiên cũng vì thế mà tràn đầy tự tin. Cô bước ra khỏi phòng trang điểm, bao nhiêu ánh mắt của các thành viên trong CLB Kịch đều hướng về phía cô.
Chị chủ tịch bị vẻ đẹp làm cho ngây người mất vài giây, sau đó liền chạy đến khen Tô Mộ Nghiên không ngớt. Hầu như tất cả mọi người, kể cả Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân cũng lên tiếng khen cô một câu, duy chỉ có chàng hoàng tử nào đó đóng cặp với cô nhưng chẳng khen cô lấy một lời.
Chàng hoàng tử Thái Văn Kỳ vừa mới thay trang phục xong không lâu, đang ngồi ở một góc nhìn chằm chằm về phía Tô Mộ Nghiên.
Mặc dù không muốn công nhận nhưng thật sự Thái Văn Kỳ cảm thấy hôm nay Tô Mộ Nghiên rất đẹp. Lúc cô bước ra khỏi phòng trang điểm, Thái Văn Kỳ đã sững sờ ngắm nhìn cô mất hồi lâu rồi mới có thể lấy lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Nhưng không hiểu vì sao, Thái Văn Kỳ vẫn không thể nào rời mắt được khỏi Tô Mộ Nghiên. Tuy nhiên, một phần lý trí lại nhắc nhở anh phải duy trì thật tốt vẻ lạnh lùng đối với cô. Thế là anh vừa nhìn về phía cô, lại vừa cố gắng điều chỉnh ánh mắt mình trông lạnh lùng nhất có thể.
Mà ánh mắt này của anh lại khiến Tô Mộ Nghiên hiểu lầm rằng anh đang đánh giá cô, phán xét cô.
Hừ! Không khen tôi đây lấy một câu, lại còn dùng ánh mắt đó để nhìn tôi?
Rất hoa mỹ.
Thái Văn Kỳ bật cười: “Còn cậu thì chẳng khác nào một đứa ngốc được khoác trên mình bộ váy dạ hội đâu.” Nói xong, Thái Văn Kỳ liền đặt ngón tay cái lên môi Tô Mộ Nghiên, sau đó quệt mạnh son trên môi của cô sang bên má.
Son đỏ trên môi Tô Mộ Nghiên vì thế mà bị quệt một đường lên má hồng.
Thái Văn Kỳ nhìn vệt son thì lại bật cười, nói: “Bây giờ thì cậu giống đứa ngốc hơn rồi đấy!”