• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Văn Kỳ ngẩn người, mí mắt run rẩy, trong đôi mắt anh lúc này chỉ có Tô Mộ Nghiên.

Nghe thấy Tô Mộ Nghiên bảo mình lừa gạt Hà Tuyết Sam, Thái Văn Kỳ không có cách nào để phủ nhận. Nhưng anh lừa gạt Hà Tuyết Sam thì sao chứ?

“Chuyện tôi lừa gạt Hà Tuyết Sam và chuyện Thái Ngạn Nhân lừa gạt cậu không hề liên quan đến nhau. Tôi lừa gạt Hà Tuyết Sam, tôi thừa nhận tôi khốn nạn, tôi chấp nhận trả giá. Cậu không liên quan đến chuyện này, vì vậy cậu không cần phải bị Thái Ngạn Nhân lừa gạt.”

“Thái Ngạn Nhân chỉ thích Hà Tuyết Sam, cậu không được thích cậu ta, nếu không cậu sẽ phải đau khổ.” Thái Văn Kỳ chân thành mà nói với Tô Mộ Nghiên.

Tô Mộ Nghiên lại cười nhẹ: “Nếu cậu đã nói vậy rồi thì tôi thích người khác nhé!”

Thái Văn Kỳ thoáng sững người.

Tô Mộ Nghiên lại nói: “Tôi thích Lâm Tấn Lam được không?”

Thái Văn Kỳ nhíu mày, bàn tay bất giác siết chặt, cổ họng bất giác nghẹn lại.

Một hồi lâu sau, anh khó khăn thốt lên: “Không… Không được…”

Tô Mộ Nghiên nghiêng đầu nhìn Thái Văn Kỳ. “Tại sao lại không được?”

Chính Thái Văn Kỳ cũng không biết tại sao lại không được.

Bỗng nhiên, Tông Mộ Nghiên lại nói: “Nếu Lâm Tấn Lam không được thì tôi lại thích người khác. Tôi có thể thích bất cứ ai…” Tô Mộ Nghiên nhấn mạnh: “Ngoại trừ cậu.”

Thái Văn Kỳ nghe thấy câu nói này thì cơ thể giống như bị hút hết sức lực. Ánh mắt anh dường như có chút đáng thương mà nhìn về phía Tô Mộ Nghiên.

“Tại sao?” Thái Văn Kỳ bất giác hỏi Tô Mộ Nghiên, hỏi cô tại sao lại không thể thích anh.

Tô Mộ Nghiên liền đáp: “Bởi vì cậu đã chấp nhận trả giá rồi mà. Cậu đã chấp nhận kết cục cả đời không có được tình yêu thì làm sao tôi thích cậu được?”

Nghe đến đây Thái Văn Kỳ chết lặng.

Tô Mộ Nghiên lại nói: “Nhưng có vẻ cái giá cậu phải trả hơi nhẹ nhỉ, vì cậu đâu có coi trọng tình yêu đâu. Cậu sống một mình đến cuối đời cũng rất ổn mà, cậu chẳng cần bất cứ người con gái nào yêu thương cậu cả. Đến cuối cuộc đời, cậu vẫn không hề hối hận về những việc mình đã làm dù có phải trả giá đâu.”

Nói dứt lời, Tô Mộ Nghiên liền biến mất.

Thái Văn Kỳ nhìn thấy trước mắt đã không còn Tô Mộ Nghiên thì trái tim liền thắt chặt lại.

Ngay cả trong mơ, anh cũng cảm thấy lồng ngực đau xót.

Sáng hôm sau, Thái Văn Kỳ vội vàng đến trường ngay từ sớm. Anh ngồi trong lớp chờ Tô Mộ Nghiên, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với cô.

Một lúc sau, Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam đã đến lớp nhưng vẫn chưa thấy Tô Mộ Nghiên đâu.

Hà Tuyết Sam kể cho Thái Ngạn Nhân biết chuyện cô ấy gặp côn đồ trên đường và được Tô Mộ Nghiên giúp đỡ, nhưng cả cuộc nói chuyện cô ấy đều không nhắc đến Thái Văn Kỳ.

Thái Ngạn Nhân nghe Hà Tuyết Sam kể xong thì vô cùng lo lắng, hỏi han về Tô Mộ Nghiên: “Cậu ấy bị một tên côn đồ kéo ngã sao? Có bị thương nhiều lắm không?”

“Tay chân cậu ấy xước xát, chảy khá nhiều máu.” Hà Tuyết Sam nói, “Nhưng sau khi băng bó thì không sao rồi. Hôm nay cậu ấy vẫn có thể đi học được.”

Hà Tuyết Sam vừa nói dứt câu thì Tô Mộ Nghiên đã bước vào lớp. Thái Văn Kỳ vẫn luôn nhìn ra cửa lớp nên đã ngay lập tức nhìn thấy cô.

Anh đứng dậy, muốn nói gì đó với cô nhưng Thái Ngạn Nhân lại chen vào trước. Anh ấy chạy về phía Tô Mộ Nghiên rồi hỏi: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Không sao rồi!” Tô Mộ Nghiên cười tươi đáp lời rồi đi xuống cuối lớp. Hà Tuyết Sam cũng đứng dậy đi theo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Mộ Nghiên để nói chuyện với cô.

Thái Văn Kỳ muốn bắt chuyện với Tô Mộ Nghiên nhưng không được. Anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn Tô Mộ Nghiên và mấy vết thương được dán băng dán trên tay của cô.

Gần đến lúc vào lớp, Hà Tuyết Sam về chỗ.

Lúc này Lâm Tấn Làm – cậu bạn cùng bàn của Tô Mộ Nghiên vừa đi chơi về, liền ngồi xuống bên cạnh Tô Mộ Nghiên.

Thấy tay Tô Mộ Nghiên có băng dán thì cậu ta liền vội vàng hỏi thăm, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Thái Văn Kỳ nhìn cậu ta mà thấy ngứa mắt.

Sau đó, anh lại thấy cậu ta lấy từ trong cặp ra mấy chiếc bút màu hồng xinh xắn rồi đưa cho Tô Mộ Nghiên.

Hai mắt Tô Mộ Nghiên liền sáng bừng. Cô vui vẻ nhận lấy bút rồi tươi cười cảm ơn Lâm Tấn Lam.

Lúc này, bàn tay Thái Văn Kỳ liền siết chặt lại.

Đến tiết Toán.

Mặc dù bình thường bố mẹ cho Lâm Tấn Lam khá nhiều tiền tiêu vặt, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng vào cửa hàng giày thể thao này, bởi vì giá tiền của những đôi giày trong đây cực đắt, đôi rẻ nhất cũng phải bằng mấy tháng tiền tiêu vặt của cậu.

Lâm Tấn Lam thật sự choáng khi nhìn những đôi giày ở đây, trong lòng đang thầm hỏi Thái Văn Kỳ đưa cậu đến đây làm gì thì Thái Văn Kỳ đã bảo: “Chọn một đôi đi, tôi trả tiền cho cậu.”

“Hả?” Lâm Tấn Lam kinh ngạc, “Cậu… cậu vừa bảo là… cậu trả tiền giày cho tớ á?”

Thái Văn Kỳ gật đầu, Lâm Tấn Lam liền sướng như điên. Nhưng những đôi giày ở đây rất đắt, Lâm Tấn Lam vẫn thấy hơi ngại: “Chúng ta là bạn cùng lớp, để cậu trả tiền cho tớ thì có hơi…”

“Không sao cả.” Thái Văn Kỳ cắt lời Lâm Tấn Lam, “Mau chọn đi, đừng để tôi đổi ý.”

Lâm Tấn Lam nghe thấy vậy thì cũng sợ Thái Văn Kỳ để ý thật, vậy nên cậu liền vội vàng đi chọn giày. Cậu rất thích giày thể thao nên cực kỳ phấn khích, do đó cũng quên nghĩ đến đạo lý “Trên đời chẳng ai cho không ai cái gì”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK