• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe thầy bảo Thái Văn Kỳ chuyển đến ngồi cạnh mình, khuôn mặt Tô Mộ Nghiên liền xám xịt lại. Đến lúc Thái Văn Kỳ đi xuống cuối lớp rồi ngồi bên cạnh Tô Mộ Nghiên, trong ánh mắt cô tràn đầy sự ghét bỏ.

Nội tâm cô gào thét: Tên khốn! Chuyển đi rồi thì còn trở về làm gì?

Tô Mộ Nghiên thực sự phát cáu. Cô đang ngồi với Lâm Tấn Lam rất vui, vậy mà bây giờ Thái Văn Kỳ lại chuyển về.

Mà vừa rồi thầy chủ nhiệm nói rằng Lâm Tấn Lam xin thầy chuyển đi vì lý do mắt kém. Lý do này chẳng phải cũng chính là lý do lần trước Thái Văn Kỳ dùng để xin thầy chuyển chỗ với Tô Mộ Nghiên sao?

Tô Mộ Nghiên có cảm giác dường như Lâm Tấn Lam cố tình kiếm cớ để được chuyển đi. Nhưng quan hệ giữa cô và cậu ấy rất tốt, sao cậu ấy lại làm vậy chứ?

Tô Mộ Nghiên vừa nghĩ đến đây thì màn hình điện thoại trong ngăn bàn sáng lên. Là Lâm Tấn Lam gửi tin nhắn.

[Huhu Mộ Nghiên ơi, tớ không muốn chuyển đi đâu.]

[Sau khi chuyển đi chúng ta còn có thể làm bạn không?]

[Đừng ghét tớ nhá, tớ bất đắc dĩ mới phải xin thầy đổi chỗ thôi.]

Tô Mộ Nghiên nhận được tin nhắn này thì nhanh chóng trả lời lại. Qua những tin nhắn này, cô cảm thấy dường như Lâm Tấn Lam bị ai đó ép buộc phải đổi chỗ. Nhưng ai có thể ép cậu ấy chứ?

Tô Mộ Nghiên đột nhiên nghĩ tới Thái Văn Kỳ. Sao tự nhiên Thái Văn Kỳ lại chuyển đến ngồi cạnh cô mà không phải là người khác?

Thầy chủ nhiệm rất thích Thái Văn Kỳ, vì vậy thầy sẽ không chủ động chuyển Thái Văn Kỳ xuống bàn cuối trong khi trước đó anh đã xin thầy lên bàn đầu. Tô Mộ Nghiên cảm thấy khả năng rất cao là Thái Văn Kỳ chủ động xin thầy chuyển chỗ.

Cô quay sang nhìn Thái Văn Kỳ, ánh mắt tràn ngập sự phòng bị. Cô nghĩ Thái Văn Kỳ đang có âm mưu gì đó nên mới chuyển về ngồi cạnh cô.

Lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy chủ nhiệm liền rời khỏi lớp. Cô giáo dạy Toán rất nhanh sau đó đã lên lớp, mang theo một khuôn mặt còn u ám hơn thường ngày.

Vốn dĩ ngày thường cô đã rất nghiêm khắc, vậy mà hôm nay sắc mặt cô còn tệ hơn mọi ngày nên các bạn trong lớp hầu như đều cảm thấy lo sợ.

Tô Mộ Nghiên cũng không phải ngoại lệ. Cô vội vàng lấy sách vở và hộp bút ra để chuẩn bị cho tiết học. Nhưng sách vở thì lấy ra được, còn hộp bút thì không.

Cô đã quên hộp bút ở nhà!!!

Tô Mộ Nghiên suy sụp. Không quên hộp bút vào hôm nào, lại quên đúng vào hôm nay.

Mà sao Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như việc này đã từng xảy ra rồi.

À! Đúng là xảy ra rồi. Lúc trước cũng vào tiết Toán cô đã quên mang hộp bút, sau đó còn bị cô giáo gọi đứng lên. Mà lúc đó người ngồi bên cạnh cô không phải Lâm Tấn Lam, mà là Thái Văn Kỳ.

Tô Mộ Nghiên cảm thấy Thái Văn Kỳ đúng là sao chổi mà!

Lúc này, cô giáo đứng trên bảng liền nói: “Các em cất hết sách vở, chỉ lấy bút và giấy ra để kiểm tra 15 phút. Em nào mà dám giở sách vở chép bài hay là gọi bạn để hỏi bài thì đừng có trách tôi, nhớ chưa?”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì như bị sét đánh ngang tai, vội vàng gọi cô bạn bàn trên để xin mượn bút.

Nhưng cô bạn đó lại bị cô dạy Toán dọa sợ, nghe thấy Tô Mộ Nghiên gọi cũng không dám quay xuống. Tô Mộ Nghiên thấy vậy thì hốt hoảng, cảm thấy bản thân lần này tiêu rồi, vậy mà không ngờ rằng lúc này một chiếc bút màu hồng xinh xắn bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô.

Cô ngơ ngác nhìn chiếc bút màu hồng, mà người đang cầm chiếc bút lại là Thái Văn Kỳ.

Cô thật sự hóa ngốc luôn, Thái Văn Kỳ vậy mà lại có một chiếc bút màu hồng đáng yêu như vậy. Mà khoan đã! Sao Thái Văn Kỳ lại đưa bút về phía cô? Là định… cho cô mượn sao?

Tô Mộ Nghiên đang ngây người thì Thái Văn Kỳ liền nói: “Cậu cầm đi!”

Giọng nói thật trầm ấm, thật nhẹ nhàng, khiến cho Tô Mộ Nghiên nghe mà tưởng mình đang nằm mơ giữa ban ngày luôn.

Thái Văn Kỳ hôm nay bị trúng tà à?

Tô Mộ Nghiên cảm thấy nếu không bị trúng tà thì chắc chắn là anh đang có âm mưu gì đó. Mà cô vẫn còn tức anh chuyện anh thuê người chặn Hà Tuyết Sam, báo hại cô bị ngã. Vì vậy nên cô quyết định không mượn bút của anh.

Nhưng quyết định của cô rất nhanh đã bị lung lay, bởi vì cô dạy Toán lại nói: “Các em nhìn đề bài trên màn hình máy chiếu, sau đó làm nhanh cho tôi. Đừng có em nào bảo là quên bút hay là quên thước kẻ, máy tính. Quên đồ dùng học tập thì tôi cho ra về luôn, khỏi làm bài, biết chưa?”

“Biết rồi ạ!” Các bạn trong lớp đồng thanh nói.

Tô Mộ Nghiên mím môi, không còn cách nào khác nên đành phải nhận chiếc bút màu hồng xinh xắn từ Thái Văn Kỳ.

“???” Tô Mộ Nghiên: “Hả?”

Thái Văn Kỳ bịa chuyện nên bất giác né tránh ánh mắt của Tô Mộ Nghiên rồi mới nói: “Ông ngoại của tôi rất thích cậu, cho nên ông mua bút rồi bảo tôi tặng cho cậu.”

Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì tròn mắt nhìn Thái Văn Kỳ. Cô cảm thấy ông Lý đúng là rất quý cô, cho nên tặng bút cho cô cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng mà… Sao cô lại có cảm giác là Thái Văn Kỳ đang nói dối nhỉ?

Tô Mộ Nghiên suy nghĩ một hồi thì cảm thấy có lẽ là mình đa nghi quá. Thế là cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo Thái Văn Kỳ giúp cô cảm ơn ông Lý. Sau đó, cô liền đeo cặp lên vai rồi đi về phía cửa lớp để về nhà.

Thái Văn Kỳ nhìn theo bóng lưng Tô Mộ Nghiên, định gọi cô lại nhưng lại thôi. Đến lúc cô rời khỏi lớp, anh mới mở cặp sách ra rồi nhìn vào chiếc bánh bông lan bên trong cặp.

Hôm nay không đưa bánh cho cô được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK