Tô Mộ Nghiên nghe thấy ba chữ “Ngắm đủ chưa” thì giật mình, liền quay lại nhìn Thái Văn Kỳ.
Khuôn mặt Thái Văn Kỳ u ám, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Nghiên rồi lại lạnh lùng hỏi: “Bạn học mới đẹp trai nhỉ?”
Tô Mộ Nghiên thẳng thắn gật đầu, Thái Văn Kỳ liền nhíu mày, nói: “Thấy đẹp thì đi mà thích cậu ta đi!”
Tô Mộ Nghiên nghe thế thì lắc đầu: “Thích một người không thể chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài, mà còn phải nhìn vào nhân phẩm và tính cách của người ta nữa.”
Thái Văn Kỳ lườm Tô Mộ Nghiên: “Tôi thấy cậu chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài của cậu ta thôi mà sắp bị hớp hồn rồi đấy, đồ mê trai!”
“Ha!” Tô Mộ Nghiên liếc xéo Thái Văn Kỳ, “Tôi mà mê trai, tôi mà chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài thì ngay từ hôm đầu tiên đến lớp tôi đã thích cậu rồi, còn cần đến hôm nay nhìn thấy cậu ta nữa sao?”
Tô Mộ Nghiên vừa nói dứt lời thì liền thấy vẻ mặt cau có của Thái Văn Kỳ ngay lập tức giãn ra, hai mắt anh ẩn hiện vẻ ngạc nhiên mà nhìn cô chằm chằm.
Lúc này Tô Mộ Nghiên mới chợt nhận ra lời nói của mình vừa rồi cực kỳ không ổn. Cô nói những lời đó… giống như là đang khen Thái Văn Kỳ đẹp trai vậy.
Hơn nữa, nếu suy nghĩ sâu xa thì không phải cô đang nói với Thái Văn Kỳ rằng “Cậu đẹp trai hơn Hứa Tông Dương, cho nên nếu tôi mà mê trai đẹp thì tôi đã thích cậu chứ chẳng thích cậu ta rồi.” sao?
Tô Mộ Nghiên xấu hổ chết đi được, thầm nghĩ bản thân đúng là miệng nhanh hơn não. Bây giờ bầu không khí giữa cô và Thái Văn Kỳ bỗng trở nên kỳ lạ, cô thật sự sắp ngượng chín mặt rồi!
Thái Văn Kỳ cũng không khá hơn là bao, hai tai anh bây giờ đã ửng đỏ, nhưng khóe môi lại cong lên, nở một nụ cười đắc ý.
Trong cả tiết học sau đó, hai người vì ngại ngùng nên không quay lại nhìn nhau, chỉ chăm chú nhìn lên bảng nghe thầy giảng bài. Bầu không khí giữa hai người cũng theo thời gian mà dần dần trở lại trạng thái bình thường.
Đến giờ ra chơi.
Tô Mộ Nghiên đang định kèm Thái Văn Kỳ Tiếng Anh thì lại nhận được tin nhắn từ chị chủ tịch CLB.
[Em và Tuyết Sam xuống CLB chị nhờ chút nhé!]
Tô Mộ Nghiên đọc xong tin nhắn thì cất điện thoại đi, quay sang hỏi Thái Văn Kỳ: “Chị chủ tịch gọi tôi với Tuyết Sam, bây giờ tôi phải đi luôn nên không dạy cậu được rồi.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì có chút không vui nhưng vẫn nói: “Không sao, cậu cứ đi đi, tìm thời gian dạy bù cho tôi là được rồi.”
“Ờ, ok!” Tô Mộ Nghiên nói xong thì liền đứng dậy, chạy về phía Hà Tuyết Sam rồi bảo cô ấy: “Chị chủ tịch gọi chúng mình xuống CLB, bây giờ đi thôi!”
“Chị chủ tịch tìm hả?” Hà Tuyết Sam nói, “Vậy cậu đợi xíu nha, tớ hỏi bạn học mới xem bạn ấy tham gia CLB gì đã, để chốc nữa tớ còn nộp thông tin cho thầy chủ nhiệm rồi xin đơn đăng ký gia nhập CLB cho bạn ấy.”
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì nhớ ra trong tiểu thuyết, Hà Tuyết Sam cũng đến hỏi Hứa Tông Dương muốn vào CLB gì. Kết quả Hứa Tông Dương lại hỏi ngược lại rằng Hà Tuyết Sam đã tham gia vào CLB nào.
Biết Hà Tuyết Sam là thành viên CLB Kịch, Hứa Tông Dương liền đăng ký vào CLB Kịch luôn.
Tô Mộ Nghiên đang nhớ đến đây thì Hà Tuyết Sam đã đến bên cạnh Hứa Tông Dương rồi hỏi: “Cậu muốn tham gia vào CLB gì?”
Tô Mộ Nghiên mong rằng kết quả sẽ không giống như trong tiểu thuyết, thế nhưng Hứa Tông Dương vẫn hỏi Hà Tuyết Sam: “Cậu đang ở CLB nào?”
Hà Tuyết Sam trả lời là CLB Kịch, Hứa Tông Dương liền cầm bút tích vào CLB Kịch luôn.
Tích xong, anh ấy tươi cười nói với Hà Tuyết Sam: “Tớ cũng thích CLB Kịch, liệu hôm nay tớ có thể đến CLB luôn được không?”
Hà Tuyết Sam nói được, Tô Mộ Nghiên ở phía sau liền thở dài, thầm nghĩ đúng là hào quang nữ chính quá mạnh mẽ, nam phụ vẫn không thể nào không yêu nữ chính.
Tuy nhiên, cô lại không biết rằng Hứa Tông Dương tham gia vào CLB Kịch không phải vì Hà Tuyết Sam, mà là vì cô.
Vừa rồi Tô Mộ Nghiên gọi Hà Tuyết Sam xuống CLB, Hứa Tông Dương đã nghe thấy nên đoán rằng hai người ở chung một CLB với nhau, vậy nên anh ấy mới hỏi Hà Tuyết Sam ở CLB nào.
Hà Tuyết Sam lúc này đã xong việc nên liền cùng Tô Mộ Nghiên rời đi.
Hứa Tông Dương lại nhìn theo hai người họ, nhưng thực chất là chỉ nhìn mỗi bóng hình của Tô Mộ Nghiên.
Lúc gặp Tô Mộ Nghiên ở trước cửa phòng giáo viên, anh ấy đã ước mình được học chung lớp với cô. Kết quả cầu được ước thấy, anh ấy thật sự đã trở thành bạn cùng lớp của cô rồi.
Hứa Tông Dương cảm thấy đây có lẽ là duyên phận, còn Tô Mộ Nghiên có lẽ chính là định mệnh của anh ấy.
Mà lúc này, Thái Văn Kỳ đã phát hiện ra Hứa Tông Dương cứ nhìn theo hướng của Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam. Mặc dù người mà anh ấy nhìn có lẽ chỉ là Hà Tuyết Sam, nhưng Thái Văn Kỳ vẫn không thể không đề phòng.
Xuống canteen, nhóm Tô Mộ Nghiên chọn một bàn trống, Thái Văn Kỳ liền chọn một bàn ở ngay bên cạnh bàn Tô Mộ Nghiên để ngồi.
Hầu như ngày nào cũng như thế, Thái Văn Kỳ đều ngồi gần bàn của Tô Mộ Nghiên, trừ khi hôm nào không có bàn trống ở gần Tô Mộ Nghiên thì anh mới đành ngồi chỗ khác.
Tô Mộ Nghiên dần dần cũng nhận ra điều này. Vì vậy nên lúc chọn chỗ ngồi, cô luôn chọn ngồi ở một chỗ mà bên cạnh vẫn còn bàn trống.
Có lần một cô bạn chọn một bàn mà xung quanh bàn đó đã hết bàn trống rồi, Tô Mộ Nghiên liền nhất quyết không ngồi rồi lấy lý do là xung quanh có nhiều người, rất ngột ngạt.
Sau đó cô liền tìm bàn khác để Thái Văn Kỳ có thể ngồi ở gần mình. Nhưng đương nhiên không ai phát hiện ra tâm ý của cô, kể cả Thái Văn Kỳ cũng không phát hiện ra tâm tư nhỏ bé của cô gái, chỉ nghĩ đơn giản là cô không thích ngồi ở một nơi có nhiều người bao quanh mà thôi.
Hôm nay Thái Văn Kỳ lại ngồi gần Tô Mộ Nghiên như thường ngày nên tâm trạng anh không tệ. Nhưng sau đó rất nhanh Hứa Tông Dương lại xuất hiện, phá vỡ tâm trạng tốt đẹp của anh.