Bố của Thái Ngạn Nhân thấy hơi lo lắng, liền âm thầm ghi nhớ tên của Tô Mộ Nghiên – cháu gái của ông Tô. Ông ta muốn về nhắc nhở Thái Ngạn Nhân phải thân thiết với Tô Mộ Nghiên một chút, kéo lại mối quan hệ giữa nhà họ Thái và nhà họ Tô, nếu không mai sau rất có khả năng sẽ bị nhà họ Tô gây khó dễ.
Mà lúc này, thầy chủ nhiệm ở trên bảng liền đọc người đứng vị trí đầu tiên: “Em học sinh có thành tích đứng thứ nhất trong lớp với tổ hợp môn tự nhiên đạt điểm tuyệt đối chính là em…” Thầy chủ nhiệm nở nụ cười tự hào rồi đọc tên: “Thái Văn Kỳ!”
Bố của Thái Ngạn Nhân nghe thấy tên của Thái Văn Kỳ thì sững sờ.
Thái Văn Kỳ là người đứng thứ nhất?
Lúc này ông Tô liền nói với ông Lý: “Hôm qua Mộ Nghiên nhà tôi sau khi kể chuyện nó xếp thứ hai thì liền nhắc đến Văn Kỳ. Con bé cứ khen Văn Kỳ giỏi, đứng hạng nhất cả lúc thì giữa kỳ và học kỳ. Mà cũng nhờ có Văn Kỳ kèm cặp và giúp đỡ nên con bé nhà tôi mới thi được vị trí thứ hai đấy!”
Ông Tô nói xong thì liền hờ hững liếc nhìn về phía của bố Thái Ngạn Nhân. Những lời vừa rồi là ông cố tình nói ra cho ông ta nghe, tuy nhiên những lời đó đều là thật, Tô Mộ Nghiên hôm qua đã luôn miệng nhắc về Thái Văn Kỳ.
Ông Tô lại nói tiếp: “Văn Kỳ nhà ông học giỏi như vậy đều là do sự nỗ lực của nó và sự dạy dỗ của ông. Có một đứa cháu như thằng bé đúng là một việc đáng tự hào.”
Đáng tự hào.
Bố Thái Ngạn Nhân nghe đến đây thì trong lòng có đủ loại cảm xúc phức tạp.
Đứa con mà ông vứt bỏ… hóa ra lại xuất sắc đến như vậy.
Năm ly hôn với vợ cũ ông Thái vẫn còn trẻ, sau khi biết vợ có thai thì từ chối nhận con. Lý do là vì đã rước mẹ Thái Ngạn Nhân về nhà, ông ta cảm thấy mình yêu mẹ của Thái Ngạn Nhân nên chỉ nhận Thái Ngạn Nhân làm con trai.
Một thời gian sau ông Thái có hơi hối hận, nhưng vì ông ta sống chung với vợ mới và con trai rất hạnh phúc nên cũng không muốn thay đổi quyết định.
Cho đến ngày vợ cũ ông ta sinh ra Thái Văn kỳ rồi qua đời, ông ta mới thật sự biết ân hận là gì. Người vợ đầu ấp tay gối bên cạnh ông ta bao nhiêu năm chết rồi, trong lòng ông ta mới cảm nhận được nỗi đau và sự mất mát.
Ông ta muốn đưa Thái Văn Kỳ về nhà để bù đắp nhưng ông Lý chẳng những không đồng ý mà còn chửi rủa ông ta không ngừng.
Ông ta nhanh chóng bỏ cuộc, quay về sống với vợ mới và đứa con trai Thái Ngạn Nhân của mình.
Thái Ngạn Nhân bình thường ngoan ngoãn, học giỏi, ông ta càng ngày càng yêu thương đứa con trai này, còn đứa con trai mang tên Thái Văn Kỳ đã dần dần bị ông ta lãng quên.
Sau khi họp phụ huynh xong, ông Thái trở về nhà rồi gọi Thái Ngạn Nhân vào phòng nói chuyện.
Thái Ngạn Nhân vừa vào phòng thì đã bị ông ta chất vấn rằng tại sao thành tích lại tuột dốc. Thái Ngạn Nhân nói rằng gần đây bản thân lơ là, không tập trung học tập nên dẫn đến kết quả thụt lùi. Anh nói mình đã biết lỗi và hứa sẽ cố gắng hơn vào lần sau.
Tuy nhiên ông Thái không nguôi giận, liền hỏi anh có phải là vì chơi game hay đi đàn đúm với bạn bè nên mới lơ là việc học hay không. Thái Ngạn Nhân nói không, ông ta lại hỏi: “Hay là con đang yêu đương nên mới không tập trung vào việc học?”
Thái Ngạn Nhân nghe vậy thì sắc mặt thay đổi. Mặc dù anh không yêu đương nhưng gần đây lại đang tìm cách theo đuổi Hà Tuyết Sam.
Mà ông Thái thấy sắc mặt con trai có biến hóa thì liền đoán rằng con trai đang có bạn gái. Mặc dù sau đó Thái Ngạn Nhân đã nói là không phải nhưng ông ta vẫn không tin.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Thái Ngạn Nhân vang lên, là một người bạn gọi đến. Thái Ngạn Nhân đang nói chuyện với bố nên liền tắt điện thoại, thế là điện thoại liền trở về màn hình nền.
Mà hình nền của anh lại là ảnh chụp chung với Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam. Ông Thái nhìn thoáng qua đã thấy được nên liền bảo Thái Ngạn Nhân: “Con đưa điện thoại đây.”
Thái Ngạn Nhân không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn không dám cãi lời nên liền đưa điện thoại cho bố của mình.
Ông Thái nhìn vào màn hình điện thoại thì liền chú ý ngay đến Tô Mộ Nghiên. Hơn nữa trong ảnh Thái Ngạn Nhân đứng gần Tô Mộ Nghiên hơn nên ông liền nhận định rằng cô chính là bạn gái của con trai mình.
Thế là ông liền hỏi Thái Ngạn Nhân: “Cô bé này tên là gì?”
“Cậu ấy tên là Tô Mộ Nghiên, nhưng con và cậu đấy chỉ là bạn bè, bố đừng…” Thái Ngạn Nhân còn chưa nói hết câu thì ông Tô lại hỏi: “Cô bé này là Tô Mộ Nghiên, người đứng thứ hai trong lớp của con?” Ông ta nhớ rằng cháu của ông Tô tên là Tô Mộ Nghiên, người đứng thứ hai trong lớp.
Mà Thái Ngạn Nhân lúc này liền trả lời: “Đúng là cậu ấy, nhưng cậu ấy…” Thái Ngạn Nhân đang định nói rõ mối quan hệ giữa mình và Tô Mộ Nghiên thì ông Thái lại bảo: “Con nên duy trì mối quan hệ tốt với cô bé này. Thành tích của cô bé rất tốt, con nên học hỏi nhiều từ cô bé đấy!”
Nói dứt lời ông Thái liền ra khỏi phòng, còn Thái Ngạn Nhân thấy bố mình không truy cứu thì cũng không nói gì nữa. Về chuyện bố nói anh nên duy trì mối quan hệ tốt với Tô Mộ Nghiên, anh cũng chỉ coi là vì cô có thành tích tốt nên bố muốn anh học hỏi cô thôi.
Anh không biết rằng lý do thật sự là vì bố mình muốn lôi kéo nhà họ Tô, như vậy chuyện làm ăn sau này mới có thể tốt đẹp.
…
Năm nay nghỉ Tết sớm, sau khi họp phụ huynh xong là trường đã cho học sinh nghỉ Tết rồi.
Tô Mộ Nghiên nhận lấy lì xì từ Thái Văn Kỳ, trong lòng đột nhiên cảm thấy hôm nay anh thật là đẹp trai.
Mà cô rất lễ phép, cười tươi như hoa mà cảm ơn Thái Văn Kỳ, khi nhận lì xì cũng nhận bằng hai tay.
Thái Văn Kỳ rất hài lòng trước thái độ của cô hôm nay, liền đưa tay xoa đầu cô rồi nói: “Chúc cậu năm mới vui vẻ, hay ăn chóng lớn, học tập ngày càng tiến bộ.”
“Năm mới vui vẻ, học tập tiến bộ thì tôi nhận, còn hay ăn chóng lớn thì tôi không nhận đâu.” Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ, lại nói, “Tôi cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, học tập thật tốt, luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên.”
Thái Văn Kỳ mỉm cười, nhìn Tô Mộ Nghiên rồi khẽ đáp: “Ừ. Tôi cũng muốn mình luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên.”
Vị trí đầu tiên trong lòng cậu.