“Chú đàm, mấy ngày này đừng qua cầu lớn bên kia sông, bảo đại ca Đầm và mọi người đợi vài ngày rồi mới đi."
Những ngày này là thời điểm quan trọng nhất để cô đánh bại số mệnh, tạm thời không rảnh tay đối phó hai ác quỷ kia.
Không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng khi lệ quỷ xuất hiện vào tối nay, thú trấn cầu lại không phản ứng, lát nữa còn còn phải đi xem thử coi có phải thú trấn cầu xảy ra chuyện gì không.
Cô nhớ rằng trong lúc ngẩn người cô đã nghe bác cả nói cây cầu này có thú trấn cầu, nơi có thú trấn cầu. Có thú trấn cầu nên cây cầu không những ít xảy ra tai nạn mà còn tránh được ma quỷ.
Trong mắt Cổ Sơ Tình xẹt qua vẻ nghiêm túc. Cầu lớn xảy ra chuyện, đây không phải chuyện đùa. Chỉ là tai nạn xe thông thường mà lại có thể nghiêm trọng tới mức có thể gãy cầu...
Chú Đàm vừa nghe xong lời nói của Cổ Sơ Tình, đôi đồng tử co rút lại, khẩn trương hỏi: “Bên phía cầu lớn xảy ra chuyện rồi?”
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là có hai con quỷ đang lượn lờ trên đó, không chịu rời đi thôi.” Cổ Sơ Tình bình thản nói, không muốn dọa sợ chú Đàm.
Thấy Cổ Sơ Tình rất nắm chắc, chú Đàm cũng vơi đi nỗi lo lắng, sau đó chân thành nói: “Sơ Tình à, nhà họ Cổ nhà cháu chỉ còn lại cháu và anh họ thôi, sau này nên bớt dính dáng tới mấy thứ này lại. Đợi tới lúc cháu tốt nghiệp đại học, tìm một công việc ổn định cuộc sống, đừng đi theo con đường cũ của nhà họ Cổ nữa, con đường đó… không dễ đi đâu!”
Nói tới đây, chú Đàm liền thổn thức.
Lúc ông nội còn sống, ông ấy từng nghe ông nội nói rằng người nhà họ Cổ hơn trăm năm trước ai ai cũng văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm*, nhưng tới cuối thời nhà Thanh đầu thời Trung Hoa dân quốc thì lại đột ngột trở nên suy tàn, tám chín phần người nhà họ Cổ đều không sống đến tuổi trung niên.
*Kinh tài tuyệt diễm: tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng
Lúc ông của Sơ Tình chết còn chưa tới bốn mươi tuổi, ba của cô cũng mới ba mươi tuổi đầu đã qua đời, bác của cô sống được hơn ba cô hai năm, nhưng vẫn không qua nổi ngưỡng bốn mươi. Người xưa kể rằng nhà họ Cổ đã vi phạm điều cấm gì đó, vì vậy nên mới chết trẻ.
Hiện giờ nhà họ Cổ chỉ còn lại hai mầm mống, nếu còn tiếp tục kế thừa, Sơ Tình và anh họ của cô sợ rằng cũng...
“Chú Đàm, giờ đã là thời đại nào rồi, cháu mà kế thừa tổ nghiệp, sợ là đến cơm cũng không có mà ăn.” Cổ Sơ Tình kinh ngạc mỉm cười, nói thật, tuy rằng cô rất có bản lĩnh, nhưng thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ làm công việc này, trước mắt không nói tới việc ở thời đại này có thi thể để cô cản thi hay không, cho dù có, cô cũng không dám nhận.
Cản thi có rất nhiều điều kiêng kỵ, thi thể trở về quê nhà, trên đường không được nhiễm nhân khí, càng không được gặp phải chó, hơn nữa còn phải bắt những nhà trên đường đi qua đóng cửa kéo rèm để tránh đi. Hiện giờ thời đại này nhiều chó, con người cũng không dễ nói chuyện, nếu như trên đường có chó kêu hoặc bị nhiễm khí của người sống, việc cản thi của cô sẽ trở thành bắt cương thi rồi. Ngày nay, cho dù chết ở nơi đất khách quê người, việc đưa thi thể về cũng chỉ cần thuê một cái xe tang là đủ, tiết kiệm cả thời gian và công sức.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Những ngày này là thời điểm quan trọng nhất để cô đánh bại số mệnh, tạm thời không rảnh tay đối phó hai ác quỷ kia.
Không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng khi lệ quỷ xuất hiện vào tối nay, thú trấn cầu lại không phản ứng, lát nữa còn còn phải đi xem thử coi có phải thú trấn cầu xảy ra chuyện gì không.
Cô nhớ rằng trong lúc ngẩn người cô đã nghe bác cả nói cây cầu này có thú trấn cầu, nơi có thú trấn cầu. Có thú trấn cầu nên cây cầu không những ít xảy ra tai nạn mà còn tránh được ma quỷ.
Trong mắt Cổ Sơ Tình xẹt qua vẻ nghiêm túc. Cầu lớn xảy ra chuyện, đây không phải chuyện đùa. Chỉ là tai nạn xe thông thường mà lại có thể nghiêm trọng tới mức có thể gãy cầu...
Chú Đàm vừa nghe xong lời nói của Cổ Sơ Tình, đôi đồng tử co rút lại, khẩn trương hỏi: “Bên phía cầu lớn xảy ra chuyện rồi?”
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là có hai con quỷ đang lượn lờ trên đó, không chịu rời đi thôi.” Cổ Sơ Tình bình thản nói, không muốn dọa sợ chú Đàm.
Thấy Cổ Sơ Tình rất nắm chắc, chú Đàm cũng vơi đi nỗi lo lắng, sau đó chân thành nói: “Sơ Tình à, nhà họ Cổ nhà cháu chỉ còn lại cháu và anh họ thôi, sau này nên bớt dính dáng tới mấy thứ này lại. Đợi tới lúc cháu tốt nghiệp đại học, tìm một công việc ổn định cuộc sống, đừng đi theo con đường cũ của nhà họ Cổ nữa, con đường đó… không dễ đi đâu!”
Nói tới đây, chú Đàm liền thổn thức.
Lúc ông nội còn sống, ông ấy từng nghe ông nội nói rằng người nhà họ Cổ hơn trăm năm trước ai ai cũng văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm*, nhưng tới cuối thời nhà Thanh đầu thời Trung Hoa dân quốc thì lại đột ngột trở nên suy tàn, tám chín phần người nhà họ Cổ đều không sống đến tuổi trung niên.
*Kinh tài tuyệt diễm: tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng
Lúc ông của Sơ Tình chết còn chưa tới bốn mươi tuổi, ba của cô cũng mới ba mươi tuổi đầu đã qua đời, bác của cô sống được hơn ba cô hai năm, nhưng vẫn không qua nổi ngưỡng bốn mươi. Người xưa kể rằng nhà họ Cổ đã vi phạm điều cấm gì đó, vì vậy nên mới chết trẻ.
Hiện giờ nhà họ Cổ chỉ còn lại hai mầm mống, nếu còn tiếp tục kế thừa, Sơ Tình và anh họ của cô sợ rằng cũng...
“Chú Đàm, giờ đã là thời đại nào rồi, cháu mà kế thừa tổ nghiệp, sợ là đến cơm cũng không có mà ăn.” Cổ Sơ Tình kinh ngạc mỉm cười, nói thật, tuy rằng cô rất có bản lĩnh, nhưng thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ làm công việc này, trước mắt không nói tới việc ở thời đại này có thi thể để cô cản thi hay không, cho dù có, cô cũng không dám nhận.
Cản thi có rất nhiều điều kiêng kỵ, thi thể trở về quê nhà, trên đường không được nhiễm nhân khí, càng không được gặp phải chó, hơn nữa còn phải bắt những nhà trên đường đi qua đóng cửa kéo rèm để tránh đi. Hiện giờ thời đại này nhiều chó, con người cũng không dễ nói chuyện, nếu như trên đường có chó kêu hoặc bị nhiễm khí của người sống, việc cản thi của cô sẽ trở thành bắt cương thi rồi. Ngày nay, cho dù chết ở nơi đất khách quê người, việc đưa thi thể về cũng chỉ cần thuê một cái xe tang là đủ, tiết kiệm cả thời gian và công sức.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin