Sau khi đứng vững, nét mặt của cô hơi nghiêm lại, chỉ điểm một cái vào giữa trán, sau đó cúi người xuống, hai ngón tay điểm lên chữ ‘Sắc’, cuối cùng bình tĩnh hạ cả tấm bùa sắc lệnh xuống trụ cầu phía dưới cây cầu.
Làm xong những thứ này, Cổ Sơ Tình đứng chắp tay sau lưng, yên lặng chờ đợi động tác phía dưới.
Chẳng bao lâu, gió lướt qua mặt sông tĩnh lặng. Sóng nước vỗ vào nhau, không gian tĩnh mịch đột nhiên bị bóp méo, một bóng hình trong suốt từ từ hiện lên từ dưới trụ cầu.
Bóng hình đó vô cùng cao lớn, lại mang hình thù kỳ quái, đầu đội sừng thú chân đạp tường vân* , cơ thể trong suốt mang theo một luồng chính khí cuồn cuộn. *Tường vân: mây lành, báo hiệu điều tốt lành
Vừa xuất hiện, hắn đã vui vẻ dẫm dẫm chân trên cầu, chân hắn vừa đạp xuống, mặt cầu đã tích tụ nước mưa cả một đêm liền dập dờn gợn sóng.
Hắn nghiêng đầu nhìn mặt cầu vài lần, sau đó mở miệng thật to hà một hơi thật sâu. Hơi thở vừa được phả ra, mặt cầu đầy sương mù bỗng chốc hiện lên rõ ràng. Cổ Sơ Tình nhìn thấy hắn, nỗi lo lắng dần buông xuống.
Cũng may, cây cầu này vẫn có thú trấn cầu...
“Là đạo nhân nơi nào đã triệu hồi ta?”
Sau khi sương mù dày đặc trên cầu lớn bị thổi bay đi, thú trấn cầu nhìn Cổ Sơ Tình trên cầu bằng đôi mắt to như đèn lồng.
“Ngươi chính là thú trấn cầu của cây cầu qua sông này ư, ta hỏi ngươi, cây cầu này có lệ quỷ làm loạn, vì sao ngươi chỉ ngồi nhìn chứ không quản? Ngươi làm việc chểnh mảng, ta sẽ báo cáo lại việc này với thần sông.” Cổ Sơ Tình đứng thẳng tắp, nghiêm nghị chất vấn, vừa mới bắt đầu đã áp đảo khí thế thú trấn cầu.
Thú trấn cầu vốn dĩ không đặt Cổ Sơ Tình vào mắt, chỉ là một đạo nhân trong nhân gian mà thôi, hắn đường đường là thần thú một phương, hoàn toàn không cần thiết phải để ý tới cô.
Nhưng vừa nghe thấy Cổ Sơ Tình nhắc tới thần sông, hắn trợn trừng hai mắt, quai hàm run rẩy, hùng hổ lớn tiếng nói: “Chuyện này không trách ta được, ta tuy là thú trấn cầu, nhưng ban đầu người đã mời ta tới đây không hề mở cửa lớn cầu phủ, nếu như không phải do sắc lệnh vừa rồi của ngươi xông tới cầu phủ của ta, đưa ra lệnh triệu hồi ta thì ta cũng không ra ngoài nổi.”
Thú trấn cầu cảm thấy bản thân bị oan uổng!
Lúc đầu, người mời hắn tới đặt xong cầu phủ là rời đi rồi, còn không mở cửa lớn ra cho hắn. Hắn đường đường là một thú trấn cầu, vậy mà lại bị nhốt ở trong cầu phủ của chính mình không thể thoát ra ngoài, gián tiếp bị giam cầm hơn bảy năm. Tuy nhiên, hắn không phải kẻ dễ động, bảy năm cũng chẳng qua là ngủ một giấc mà thôi.
Cổ Sơ Tình nghe thấy vậy, khóe miệng hơi giật.
Cái quái gì cơ?
Chẳng lẽ ban đầu cái vị đại sư phong thuỷ kia là một kẻ gà mờ ư? Tác phong quái quỷ này quả thực khiến cô cạn lời.
Có thể mời được thú trấn cầu, nhưng lại không mở cửa... Vị đại sư phong thuỷ kia có thù với thú trấn cầu à?
Cổ Sơ Tình bỗng dưng có chút đồng tình với thú trấn cầu.
Cầu lớn bắc qua sông đã xây được bảy năm, tên này ngây người bảy năm vẫn không được ra ngoài hít thở khí trời, cũng may tính khí hắn tốt, không phá phủ để thoát ra, bằng không...
“Ta giúp ngươi mở cửa phủ, gần đây cây cầu này không yên ổn, có lệ quỷ làm loạn trên cầu, cây cầu này do ngươi canh giữ, ngươi không được để chúng lại làm loạn trên đây lần nào nữa.”
Làm xong những thứ này, Cổ Sơ Tình đứng chắp tay sau lưng, yên lặng chờ đợi động tác phía dưới.
Chẳng bao lâu, gió lướt qua mặt sông tĩnh lặng. Sóng nước vỗ vào nhau, không gian tĩnh mịch đột nhiên bị bóp méo, một bóng hình trong suốt từ từ hiện lên từ dưới trụ cầu.
Bóng hình đó vô cùng cao lớn, lại mang hình thù kỳ quái, đầu đội sừng thú chân đạp tường vân* , cơ thể trong suốt mang theo một luồng chính khí cuồn cuộn. *Tường vân: mây lành, báo hiệu điều tốt lành
Vừa xuất hiện, hắn đã vui vẻ dẫm dẫm chân trên cầu, chân hắn vừa đạp xuống, mặt cầu đã tích tụ nước mưa cả một đêm liền dập dờn gợn sóng.
Hắn nghiêng đầu nhìn mặt cầu vài lần, sau đó mở miệng thật to hà một hơi thật sâu. Hơi thở vừa được phả ra, mặt cầu đầy sương mù bỗng chốc hiện lên rõ ràng. Cổ Sơ Tình nhìn thấy hắn, nỗi lo lắng dần buông xuống.
Cũng may, cây cầu này vẫn có thú trấn cầu...
“Là đạo nhân nơi nào đã triệu hồi ta?”
Sau khi sương mù dày đặc trên cầu lớn bị thổi bay đi, thú trấn cầu nhìn Cổ Sơ Tình trên cầu bằng đôi mắt to như đèn lồng.
“Ngươi chính là thú trấn cầu của cây cầu qua sông này ư, ta hỏi ngươi, cây cầu này có lệ quỷ làm loạn, vì sao ngươi chỉ ngồi nhìn chứ không quản? Ngươi làm việc chểnh mảng, ta sẽ báo cáo lại việc này với thần sông.” Cổ Sơ Tình đứng thẳng tắp, nghiêm nghị chất vấn, vừa mới bắt đầu đã áp đảo khí thế thú trấn cầu.
Thú trấn cầu vốn dĩ không đặt Cổ Sơ Tình vào mắt, chỉ là một đạo nhân trong nhân gian mà thôi, hắn đường đường là thần thú một phương, hoàn toàn không cần thiết phải để ý tới cô.
Nhưng vừa nghe thấy Cổ Sơ Tình nhắc tới thần sông, hắn trợn trừng hai mắt, quai hàm run rẩy, hùng hổ lớn tiếng nói: “Chuyện này không trách ta được, ta tuy là thú trấn cầu, nhưng ban đầu người đã mời ta tới đây không hề mở cửa lớn cầu phủ, nếu như không phải do sắc lệnh vừa rồi của ngươi xông tới cầu phủ của ta, đưa ra lệnh triệu hồi ta thì ta cũng không ra ngoài nổi.”
Thú trấn cầu cảm thấy bản thân bị oan uổng!
Lúc đầu, người mời hắn tới đặt xong cầu phủ là rời đi rồi, còn không mở cửa lớn ra cho hắn. Hắn đường đường là một thú trấn cầu, vậy mà lại bị nhốt ở trong cầu phủ của chính mình không thể thoát ra ngoài, gián tiếp bị giam cầm hơn bảy năm. Tuy nhiên, hắn không phải kẻ dễ động, bảy năm cũng chẳng qua là ngủ một giấc mà thôi.
Cổ Sơ Tình nghe thấy vậy, khóe miệng hơi giật.
Cái quái gì cơ?
Chẳng lẽ ban đầu cái vị đại sư phong thuỷ kia là một kẻ gà mờ ư? Tác phong quái quỷ này quả thực khiến cô cạn lời.
Có thể mời được thú trấn cầu, nhưng lại không mở cửa... Vị đại sư phong thuỷ kia có thù với thú trấn cầu à?
Cổ Sơ Tình bỗng dưng có chút đồng tình với thú trấn cầu.
Cầu lớn bắc qua sông đã xây được bảy năm, tên này ngây người bảy năm vẫn không được ra ngoài hít thở khí trời, cũng may tính khí hắn tốt, không phá phủ để thoát ra, bằng không...
“Ta giúp ngươi mở cửa phủ, gần đây cây cầu này không yên ổn, có lệ quỷ làm loạn trên cầu, cây cầu này do ngươi canh giữ, ngươi không được để chúng lại làm loạn trên đây lần nào nữa.”