Tới lúc thật sự lập đàn làm phép, Cổ Sơ Tình lại không hề lo lắng, lúc này là ban ngày, quỷ quái không dám xuất hiện.
Mã Kinh Quốc vẫy tay, cũng không để trong lòng, ông ấy thuận tiện hỏi một câu: “Có chuyện gì à?”
Cổ Sơ Tình mỉm cười: “Con về nhà cũ một chuyến, thuận tiện quét dọn một chút.” Mã Kinh Quốc: “Đúng là nên về một chuyến, nhớ thay cậu thắp nén hương cho ba mẹ con.”
Cổ Sơ Tình mỉm cười gật đầu.
Lúc rời khỏi lò mổ, Mã Kinh Quốc nhét cho Cổ Sơ Tình một hộp sủi cảo, bảo cô cầm về tự nấu lên ăn.
Từ lò mổ đi ra, Cổ Sơ Tình trở về nhà, bỏ sủi cảo vào trong tủ lạnh, sau đó lấy ra một bộ quần áo để tắm rửa, rồi bỏ một con dao giấy vàng và một số đồ cần thiết để lập đàn.
Sau khi sắp xếp xong, cô đi tới phòng trước đây mà bác từng ở, lấy ra một chiếc hòm mây cũ kỹ cùng bộ pháp y mà bác làm cho cô lúc còn sống, sau đó để con gà trống to bị cô thả ở trong sân lên trên xe.
Lập đàn cần có máu mào gà để dẫn dương khí, con gà mà chú Đàm tặng vừa hay phát huy tác dụng.
Làm xong những thứ này, Cổ Sơ Tình cẩn thận lấy đèn Thất Tinh Linh Dương được thắp trong phòng anh họ ra, hai ngón tay chắp lại, thiết lập kết giới trên đèn Linh Dương để nó không bị gió thổi tắt, sau đó lái xe ra khỏi trấn Cổ Vũ. Lúc này một cái xe con màu đen cũng đi ra khỏi trấn, chiếc xe đó không nhanh không chậm bám theo sau Cổ Sơ Tình.
“Anh Kỷ, chúng ta đi theo chiếc xe rách phía trước làm gì thế?”
Ở ghế lái, Điền Hạo chau mày phả ra một hơi. Má ơi, mùa đông của phương Nam đúng là lạnh kinh người, máy sưởi đã bật tới mức cao nhất, hắn vẫn thấy rét căm căm. “Nhiều lời thế làm gì, đi theo cô ta là được.” Kỷ Hoằng Tu thu lại ánh mắt, nhàn nhạt liếc Điền Hạo một cái.
Ngũ quan của anh đẹp đẽ xuất chúng, đến cả ánh mắt liếc nhìn người khác cũng mang theo một sức cuốn hút không dứt ra nổi.
Điền Hạo: “Anh Kỷ, anh chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này, không phải là vì cô gái trong xe đó chứ?”
“Anh yêu đương từ lúc nào thế?” Điền Hạo cảm thấy bản thân vừa mới biết được sự thật, hắn quay đầu, không dám tin nhìn Kỷ Hoằng Tu: “Đừng nói là anh bị cô gái đó đá, cho nên mới đuổi theo tới đây nhé... Aiyo, cô gái này gan lớn phết nhỉ, đến anh cũng dám đá.”
“Lo mà lái xe đi.”
Kỷ Hoằng Tu vỗ vào đầu Điền Hạo một cái, ngước mắt quan sát chiếc xe phía trước. Trong lòng anh rất kích động, đồng thời cũng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên. Tìm đã ba tháng nay, cuối cùng cũng tìm đúng người rồi.
Vừa rồi ở trên trấn, anh đã nghe ngóng rồi, cô nhóc đó họ Cổ, trùng khớp với người nhà họ Cổ mà Chu đại sư nói.
Nhưng những thông tin nghe ngóng được lại khiến Kỷ Hoằng Tu cảm thấy vô cùng bất an. Nhà họ Cổ hiện tại chỉ còn lại cô nhóc kia và anh họ của cô, mà anh họ cô lại còn đang ở bên ngoài, cũng không biết cô có thể giải quyết được chuyện của anh không nữa.
Tuy nhiên, ở trên cầu, cô chỉ vẽ hai nét đã có thể đánh lui được quái thú, bản lĩnh nhất định không tồi.
Còn nước còn tát, được hay không cũng đều phải thử.
Mẹ ơi, anh sắp bị đôi mắt này của mình làm cho đầu óc rối loạn hết lên rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng trở thành một kẻ điên mất thôi.
Mã Kinh Quốc vẫy tay, cũng không để trong lòng, ông ấy thuận tiện hỏi một câu: “Có chuyện gì à?”
Cổ Sơ Tình mỉm cười: “Con về nhà cũ một chuyến, thuận tiện quét dọn một chút.” Mã Kinh Quốc: “Đúng là nên về một chuyến, nhớ thay cậu thắp nén hương cho ba mẹ con.”
Cổ Sơ Tình mỉm cười gật đầu.
Lúc rời khỏi lò mổ, Mã Kinh Quốc nhét cho Cổ Sơ Tình một hộp sủi cảo, bảo cô cầm về tự nấu lên ăn.
Từ lò mổ đi ra, Cổ Sơ Tình trở về nhà, bỏ sủi cảo vào trong tủ lạnh, sau đó lấy ra một bộ quần áo để tắm rửa, rồi bỏ một con dao giấy vàng và một số đồ cần thiết để lập đàn.
Sau khi sắp xếp xong, cô đi tới phòng trước đây mà bác từng ở, lấy ra một chiếc hòm mây cũ kỹ cùng bộ pháp y mà bác làm cho cô lúc còn sống, sau đó để con gà trống to bị cô thả ở trong sân lên trên xe.
Lập đàn cần có máu mào gà để dẫn dương khí, con gà mà chú Đàm tặng vừa hay phát huy tác dụng.
Làm xong những thứ này, Cổ Sơ Tình cẩn thận lấy đèn Thất Tinh Linh Dương được thắp trong phòng anh họ ra, hai ngón tay chắp lại, thiết lập kết giới trên đèn Linh Dương để nó không bị gió thổi tắt, sau đó lái xe ra khỏi trấn Cổ Vũ. Lúc này một cái xe con màu đen cũng đi ra khỏi trấn, chiếc xe đó không nhanh không chậm bám theo sau Cổ Sơ Tình.
“Anh Kỷ, chúng ta đi theo chiếc xe rách phía trước làm gì thế?”
Ở ghế lái, Điền Hạo chau mày phả ra một hơi. Má ơi, mùa đông của phương Nam đúng là lạnh kinh người, máy sưởi đã bật tới mức cao nhất, hắn vẫn thấy rét căm căm. “Nhiều lời thế làm gì, đi theo cô ta là được.” Kỷ Hoằng Tu thu lại ánh mắt, nhàn nhạt liếc Điền Hạo một cái.
Ngũ quan của anh đẹp đẽ xuất chúng, đến cả ánh mắt liếc nhìn người khác cũng mang theo một sức cuốn hút không dứt ra nổi.
Điền Hạo: “Anh Kỷ, anh chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này, không phải là vì cô gái trong xe đó chứ?”
“Anh yêu đương từ lúc nào thế?” Điền Hạo cảm thấy bản thân vừa mới biết được sự thật, hắn quay đầu, không dám tin nhìn Kỷ Hoằng Tu: “Đừng nói là anh bị cô gái đó đá, cho nên mới đuổi theo tới đây nhé... Aiyo, cô gái này gan lớn phết nhỉ, đến anh cũng dám đá.”
“Lo mà lái xe đi.”
Kỷ Hoằng Tu vỗ vào đầu Điền Hạo một cái, ngước mắt quan sát chiếc xe phía trước. Trong lòng anh rất kích động, đồng thời cũng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên. Tìm đã ba tháng nay, cuối cùng cũng tìm đúng người rồi.
Vừa rồi ở trên trấn, anh đã nghe ngóng rồi, cô nhóc đó họ Cổ, trùng khớp với người nhà họ Cổ mà Chu đại sư nói.
Nhưng những thông tin nghe ngóng được lại khiến Kỷ Hoằng Tu cảm thấy vô cùng bất an. Nhà họ Cổ hiện tại chỉ còn lại cô nhóc kia và anh họ của cô, mà anh họ cô lại còn đang ở bên ngoài, cũng không biết cô có thể giải quyết được chuyện của anh không nữa.
Tuy nhiên, ở trên cầu, cô chỉ vẽ hai nét đã có thể đánh lui được quái thú, bản lĩnh nhất định không tồi.
Còn nước còn tát, được hay không cũng đều phải thử.
Mẹ ơi, anh sắp bị đôi mắt này của mình làm cho đầu óc rối loạn hết lên rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng trở thành một kẻ điên mất thôi.