Khốn kiếp, đêm đó tai nạn xe cộ, chính là anh đã đứng ra chặn cho bọn họ. Lúc này anh đã xảy ra chuyện, sao bọn họ có thể không đếm xỉa đến được.
Phải sợ, mọi người cùng nhau sợ.
*
Lúc Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo từ thị trấn trở về, đã qua giữa trưa. Hai người trở lại nhà cũ nhà họ Cổ, Cổ Sơ Tình vẫn cầm dao điêu khắc, tập trung tinh thần điêu khắc ngọc phù.
Dựa theo tính cách của ông trời, ba ngày cuối cùng cô phá mệnh, tuyệt đối sẽ không thuận lợi, nhất định sẽ tìm chút chuyện cho cô.
Ví dụ như hai con lệ quỷ tối hôm qua gặp trên cầu lớn kia.
Cổ Sơ Tình tuyệt đối không bao giờ tin đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên...
Nói đùa, trong phạm vi trăm dặm của trấn Cổ Vũ, lệ quỷ cơ hồ đều đã bị cô dọa sợ.
Trong gần bốn năm, không có lệ quỷ nào dám xuất hiện xung quanh cô. Nhưng đêm trước ngày cô phá mệnh cách, hai con lệ quỷ tà ác trở nên mạnh mẽ ngay sau khi chết đã tìm cô gây rắc rối... Cái này thấy thế nào cũng có vấn đề.
Thiên ý* thứ đồ chơi này, sờ không tới, bắt không tới, nhưng nó điều khiển mọi thứ một cách bí mật.
*Ý muốn của ông trời
Sự suy tàn của nhà họ Cổ tuy là do con người tạo ra, nhưng đó không phải là do ông trời an bài sao.
Cho nên, Cổ Sơ Tình hoàn toàn không dám lơ là.
Tranh với trời, đấu với đất, nguy hiểm tuy lớn, nhưng nếu thắng cũng có rất nhiều lợi ích.
Từ nhỏ Cổ Sơ Tình cô đã cùng trời đoạt mệnh, chiến đấu vì mạng sống của mình suốt hai mươi năm qua, còn sợ cái lông gì nữa. Cô là Tiểu Cường đánh không chết, nếu bị ấn xuống, còn có thể như rau hẹ mùa xuân, khỏe mạnh trưởng thành.
Hừ, cô không tin mình không qua được cửa ải này.
“Sơ Tình, lại đây ăn cơm đi.”
Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo đặt đồ mua được ở một góc, để cơm trưa đóng gói từ thị trấn lên tảng đá trong sân.
Cổ Sơ Tình "Ừ" một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, đặt ngọc phù điêu khắc được một nửa lên bàn Bát Tiên, cầm chiếc khăn tay màu trắng trên bàn lên lau tay.
“Chiều nay các anh đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần dùng trong ba ngày này chưa, bắt đầu từ buổi tối, các anh không thể bước ra khỏi sân một bước.” Cổ Sơ Tình đi tới bên cạnh trụ đá ngồi xuống.
“Vì sao không thể đi ra ngoài? "Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo đều nghi hoặc.
“Trưa ngày mốt tôi phải khởi đàn* ở nhà cũ, khi các anh vào đây, thì đã dính mùi của nhà cũ rồi. Trước khi tôi khởi đàn, không thể tiết lộ một phần khí của nhà cũ. Các anh ra ngoài, chẳng khác nào mang khí ra ngoài.” Cổ Sơ Tình nói.
*Khởi đàn: lập đàn tế.
Nhà cũ của nhà họ Cổ là do lão tổ tông xây dựng dựa theo thuật kỳ môn độn giáp, sở dĩ cô muốn trở lại nhà cũ khởi đàn, cũng là bởi vì nhà cũ có thể che lấp khí tức của cô, để cho cô khởi đàn chuyển đổi âm dương, khí tức của cô sẽ không bị tiết lộ, sinh nhật và bát tự sẽ không xuất hiện ở trên sổ sinh tử.
Nhưng trước thời gian đó, cô nhất định phải ở chỗ này vài ngày, dung nhập khí tức của mình vào trong ngôi nhà cũ.
“Khởi Đàn... Cô muốn đấu pháp với người khác sao?”
Nghe được hai chữ "khởi đàn", trên mặt Kỷ Hoằng Tu nhất thời mang theo vẻ hưng phấn.
Cái này nghe có vẻ rất trâu bò, khẳng định rất kích thích.
“Đấu pháp, đã là niên đại nào rồi mà còn đấu pháp.” Cổ Sơ Tình cười khúc khích: “Được rồi, các anh cứ yên tâm ở lại đây đi.
Phải sợ, mọi người cùng nhau sợ.
*
Lúc Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo từ thị trấn trở về, đã qua giữa trưa. Hai người trở lại nhà cũ nhà họ Cổ, Cổ Sơ Tình vẫn cầm dao điêu khắc, tập trung tinh thần điêu khắc ngọc phù.
Dựa theo tính cách của ông trời, ba ngày cuối cùng cô phá mệnh, tuyệt đối sẽ không thuận lợi, nhất định sẽ tìm chút chuyện cho cô.
Ví dụ như hai con lệ quỷ tối hôm qua gặp trên cầu lớn kia.
Cổ Sơ Tình tuyệt đối không bao giờ tin đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên...
Nói đùa, trong phạm vi trăm dặm của trấn Cổ Vũ, lệ quỷ cơ hồ đều đã bị cô dọa sợ.
Trong gần bốn năm, không có lệ quỷ nào dám xuất hiện xung quanh cô. Nhưng đêm trước ngày cô phá mệnh cách, hai con lệ quỷ tà ác trở nên mạnh mẽ ngay sau khi chết đã tìm cô gây rắc rối... Cái này thấy thế nào cũng có vấn đề.
Thiên ý* thứ đồ chơi này, sờ không tới, bắt không tới, nhưng nó điều khiển mọi thứ một cách bí mật.
*Ý muốn của ông trời
Sự suy tàn của nhà họ Cổ tuy là do con người tạo ra, nhưng đó không phải là do ông trời an bài sao.
Cho nên, Cổ Sơ Tình hoàn toàn không dám lơ là.
Tranh với trời, đấu với đất, nguy hiểm tuy lớn, nhưng nếu thắng cũng có rất nhiều lợi ích.
Từ nhỏ Cổ Sơ Tình cô đã cùng trời đoạt mệnh, chiến đấu vì mạng sống của mình suốt hai mươi năm qua, còn sợ cái lông gì nữa. Cô là Tiểu Cường đánh không chết, nếu bị ấn xuống, còn có thể như rau hẹ mùa xuân, khỏe mạnh trưởng thành.
Hừ, cô không tin mình không qua được cửa ải này.
“Sơ Tình, lại đây ăn cơm đi.”
Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo đặt đồ mua được ở một góc, để cơm trưa đóng gói từ thị trấn lên tảng đá trong sân.
Cổ Sơ Tình "Ừ" một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, đặt ngọc phù điêu khắc được một nửa lên bàn Bát Tiên, cầm chiếc khăn tay màu trắng trên bàn lên lau tay.
“Chiều nay các anh đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần dùng trong ba ngày này chưa, bắt đầu từ buổi tối, các anh không thể bước ra khỏi sân một bước.” Cổ Sơ Tình đi tới bên cạnh trụ đá ngồi xuống.
“Vì sao không thể đi ra ngoài? "Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo đều nghi hoặc.
“Trưa ngày mốt tôi phải khởi đàn* ở nhà cũ, khi các anh vào đây, thì đã dính mùi của nhà cũ rồi. Trước khi tôi khởi đàn, không thể tiết lộ một phần khí của nhà cũ. Các anh ra ngoài, chẳng khác nào mang khí ra ngoài.” Cổ Sơ Tình nói.
*Khởi đàn: lập đàn tế.
Nhà cũ của nhà họ Cổ là do lão tổ tông xây dựng dựa theo thuật kỳ môn độn giáp, sở dĩ cô muốn trở lại nhà cũ khởi đàn, cũng là bởi vì nhà cũ có thể che lấp khí tức của cô, để cho cô khởi đàn chuyển đổi âm dương, khí tức của cô sẽ không bị tiết lộ, sinh nhật và bát tự sẽ không xuất hiện ở trên sổ sinh tử.
Nhưng trước thời gian đó, cô nhất định phải ở chỗ này vài ngày, dung nhập khí tức của mình vào trong ngôi nhà cũ.
“Khởi Đàn... Cô muốn đấu pháp với người khác sao?”
Nghe được hai chữ "khởi đàn", trên mặt Kỷ Hoằng Tu nhất thời mang theo vẻ hưng phấn.
Cái này nghe có vẻ rất trâu bò, khẳng định rất kích thích.
“Đấu pháp, đã là niên đại nào rồi mà còn đấu pháp.” Cổ Sơ Tình cười khúc khích: “Được rồi, các anh cứ yên tâm ở lại đây đi.