Đêm lạnh như nước, mưa mùa đông tí tách rơi xuống, càng lộ ra vài phần lạnh lẽo. Trấn Cổ Vũ hoàn toàn tối đen, chỉ có lò mổ bên ngoài thị trấn đèn đuốc sáng trưng, đang bề rộn đến nỗi khí thế ngất trời.
Một chiếc xe tải nhỏ bốn bánh chậm rãi lái ra từ lối ra của lò mổ, cuối cùng dừng lại ở cổng.
Cổ Sơ Tinh hà hơi, lấy điện thoại ra nhìn. Bây giờ là bốn giờ sáng, vẫn còn ba tiếng nữa mới đến bình minh, hẳn là hôm nay có thể chở được hai chuyến hàng.
Đặt điện thoại trước kính chắn gió, Cổ Sơ Tinh kéo áo lông trên người lại, bật hệ thống sưởi trong xe lên mức tối đa để xua tan cái lạnh trong xe.
“Sơ Tinh, hôm nay cháu vẫn giao thịt lợn từ chợ Phú Tân phía tây thành phố nhé."
Một người đàn ông trung niên mập mạp, ưỡn bụng bia gõ vào cửa sổ xe. Người đàn ông này là chủ lò mổ, cũng là cậu của Cổ Sơ Tinh- Mã Kinh Quốc.
Cổ Sơ Tinh hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, mỉm cười với Mã Kinh Quốc.
“Dạ.”
“Đường lên chợ Tây xa lắm, con nhớ thu thêm phí vận chuyển của mấy ông chủ đó nha." Mã Kinh Quốc xé một tờ giấy trong sổ tay đưa cho Cổ Sơ Tinh: “Tối qua mẹ cậu làm sủi cảo, sáng làm xong việc thì đến nhà cậu bưng sủi cảo.”
Cổ Sơ Tinh cười rạng rỡ: “Sao lại không biết xấu hổ thế chứ.”
Từ khi cha mẹ cô qua đời, những người thân bên ngoại đã chăm sóc cô rất nhiều, thường xuyên mang đồ ăn thức uống đến cho cô, đến nỗi cô rất xấu hổ khi đến nhà họ hàng này.
Mã Kinh Quốc rất béo, cười lên giống hệt Phật Di Lặc: “Sao con lại khách sáo với cậu làm gì, đúng rồi, sau khi tan ca nhớ gọi điện cho chú cả của con, tối hôm qua anh ta gọi cho con nhưng không liên lạc được nên mới gọi cho cậu.
“Dạ chú, vậy con đi trước đây.” Cổ Sơ Tinh nhận hóa đơn từ trên tay Mã Kinh Quốc rồi cho xe chạy.
“Đi đi, hôm nay trời mưa, trên đường lái xe chậm một chút.” Mã Kinh Quốc quan tâm nói, trong mắt hiện lên vẻ tiếc hận.
Ầy! Nếu cha mẹ con bé còn sống, một cô gái nhỏ như con bé cần gì phải ra ngoài làm loại công việc bẩn thỉu đến mức ngay cả những người lớn cũng ngại chứ.
Người ta nói đời thứ nhất có quan hệ họ hàng, đời thứ hai là người đại diện, đời thứ ba và đời thứ tư coi như không thấy nhau, nhưng Mã Kinh Quốc lại yêu thương cháu ngoại của mình từ tận đáy lòng.
Dù sao thì cô cũng là con của chị gái mình, còn sống ở cùng một thị trấn, sao có thể thờ ơ được, có thể giúp đỡ bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu. Lại nói, con bé này cũng đã trưởng thành rồi, cố gắng nhịn thêm hai năm nữa, tốt nghiệp đại học rồi thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.
Mã Kinh Quốc rất chăm sóc cho Cổ Sơ Tinh, mỗi khi Cổ Sơ Tinh đi học về, anh ấy sẽ cho cô mượn chiếc xe bốn bánh nhỏ của mình, để cô chở thịt lợn đến lò mổ trong thành phố, kiếm một ít học phí và chi phí sinh hoạt cho bản thân.
Mỗi lần Cổ Sơ Tinh vận chuyển một con lợn, Mã Kinh Quốc sẽ cho cô mười tệ, đường xá xa hơn thì sẽ cho cô thêm ba hai tệ, mỗi sáng đi hai chuyến có thể vận chuyển được hai mươi con lợn về, Cổ Sơ Tinh làm hai ngày là có thể kiếm đủ chi phí sinh hoạt trong một tuần.
“Con biết rồi ạ.” Cổ Sơ Tinh trả lời đơn giản, kéo cửa sổ lên, đạp ga rồi lái xe ra khỏi trấn Cổ Vũ.
Đối với sự quan tâm của người họ hàng này, Cổ Sơ Tinh đều nhìn thấy trong mắt, ghi tạc trong lòng, chỉ chờ sau này có cơ hội sẽ báo đáp ân huệ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Một chiếc xe tải nhỏ bốn bánh chậm rãi lái ra từ lối ra của lò mổ, cuối cùng dừng lại ở cổng.
Cổ Sơ Tinh hà hơi, lấy điện thoại ra nhìn. Bây giờ là bốn giờ sáng, vẫn còn ba tiếng nữa mới đến bình minh, hẳn là hôm nay có thể chở được hai chuyến hàng.
Đặt điện thoại trước kính chắn gió, Cổ Sơ Tinh kéo áo lông trên người lại, bật hệ thống sưởi trong xe lên mức tối đa để xua tan cái lạnh trong xe.
“Sơ Tinh, hôm nay cháu vẫn giao thịt lợn từ chợ Phú Tân phía tây thành phố nhé."
Một người đàn ông trung niên mập mạp, ưỡn bụng bia gõ vào cửa sổ xe. Người đàn ông này là chủ lò mổ, cũng là cậu của Cổ Sơ Tinh- Mã Kinh Quốc.
Cổ Sơ Tinh hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, mỉm cười với Mã Kinh Quốc.
“Dạ.”
“Đường lên chợ Tây xa lắm, con nhớ thu thêm phí vận chuyển của mấy ông chủ đó nha." Mã Kinh Quốc xé một tờ giấy trong sổ tay đưa cho Cổ Sơ Tinh: “Tối qua mẹ cậu làm sủi cảo, sáng làm xong việc thì đến nhà cậu bưng sủi cảo.”
Cổ Sơ Tinh cười rạng rỡ: “Sao lại không biết xấu hổ thế chứ.”
Từ khi cha mẹ cô qua đời, những người thân bên ngoại đã chăm sóc cô rất nhiều, thường xuyên mang đồ ăn thức uống đến cho cô, đến nỗi cô rất xấu hổ khi đến nhà họ hàng này.
Mã Kinh Quốc rất béo, cười lên giống hệt Phật Di Lặc: “Sao con lại khách sáo với cậu làm gì, đúng rồi, sau khi tan ca nhớ gọi điện cho chú cả của con, tối hôm qua anh ta gọi cho con nhưng không liên lạc được nên mới gọi cho cậu.
“Dạ chú, vậy con đi trước đây.” Cổ Sơ Tinh nhận hóa đơn từ trên tay Mã Kinh Quốc rồi cho xe chạy.
“Đi đi, hôm nay trời mưa, trên đường lái xe chậm một chút.” Mã Kinh Quốc quan tâm nói, trong mắt hiện lên vẻ tiếc hận.
Ầy! Nếu cha mẹ con bé còn sống, một cô gái nhỏ như con bé cần gì phải ra ngoài làm loại công việc bẩn thỉu đến mức ngay cả những người lớn cũng ngại chứ.
Người ta nói đời thứ nhất có quan hệ họ hàng, đời thứ hai là người đại diện, đời thứ ba và đời thứ tư coi như không thấy nhau, nhưng Mã Kinh Quốc lại yêu thương cháu ngoại của mình từ tận đáy lòng.
Dù sao thì cô cũng là con của chị gái mình, còn sống ở cùng một thị trấn, sao có thể thờ ơ được, có thể giúp đỡ bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu. Lại nói, con bé này cũng đã trưởng thành rồi, cố gắng nhịn thêm hai năm nữa, tốt nghiệp đại học rồi thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.
Mã Kinh Quốc rất chăm sóc cho Cổ Sơ Tinh, mỗi khi Cổ Sơ Tinh đi học về, anh ấy sẽ cho cô mượn chiếc xe bốn bánh nhỏ của mình, để cô chở thịt lợn đến lò mổ trong thành phố, kiếm một ít học phí và chi phí sinh hoạt cho bản thân.
Mỗi lần Cổ Sơ Tinh vận chuyển một con lợn, Mã Kinh Quốc sẽ cho cô mười tệ, đường xá xa hơn thì sẽ cho cô thêm ba hai tệ, mỗi sáng đi hai chuyến có thể vận chuyển được hai mươi con lợn về, Cổ Sơ Tinh làm hai ngày là có thể kiếm đủ chi phí sinh hoạt trong một tuần.
“Con biết rồi ạ.” Cổ Sơ Tinh trả lời đơn giản, kéo cửa sổ lên, đạp ga rồi lái xe ra khỏi trấn Cổ Vũ.
Đối với sự quan tâm của người họ hàng này, Cổ Sơ Tinh đều nhìn thấy trong mắt, ghi tạc trong lòng, chỉ chờ sau này có cơ hội sẽ báo đáp ân huệ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin