Tiếng kêu như rất xa nhưng lại cũng rất gần, chói tai và sắc bén, mang theo vài phần ma quái.
Người đang nằm trên giường đang thở chậm đột nhiên mở mắt khi tiếng mèo vang lên, thình lình mở to mắt, phút chốc từ trên giường ngồi dậy.
Cô vừa tỉnh lại, đôi mắt thoáng chốc rực rỡ như sao.
Cổ Sơ Tình nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức nhanh chóng xuống giường, khoác áo khoác lên người, xách hộp dụng cụ, rồi đi ra ngoài.
Đến rồi...
Đồ vật tới, tựa hồ còn có chút lai lịch, ngay cả Quỷ Miêu cũng bị nó dọa sợ.
Đã nói ông trời sẽ không dễ dàng để cho cô độ quan thành công như vậy!
Sắc mặt Cổ Sơ Tình trầm như nước, đi tới giữa gian nhà chính, lấy ba cây nhang trên bàn thờ, đốt lên cho các lão tổ tông, sau đó lấy kiếm gỗ đào trên bàn xuống, duỗi thẳng chân ra, móc một cây băng ghế, dựng thẳng kiếm ngồi xuống.
“Ai?”
Tiếng động trong nhà chính đánh thức hai người Kỷ Hoằng Tu đang ngủ.
“Tôi, không có việc gì, hai người tiếp tục đi.” Cổ Sơ Tình trầm giọng nói, nhưng đôi mắt đen lại nhìn thẳng vào cửa chính bên ngoài.
Căn phòng phía Tây sau câu hỏi kia thì cũng chìm vào im lặng. Hai người trên giường vừa mới giật mình tỉnh lại, bây giờ không có cách nào để ngủ lại nữa.
Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo ngồi trên giường, trong mắt đều mang theo sự sợ hãi sâu sắc.
“Người anh em, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Điền Hạo cầm thật chặt lá bùa mà ban ngày Cổ Sơ Tình đưa cho hắn, kéo một góc chăn, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa.
“Làm gì là làm gì? Không phải cô ấy nói, không nên ra ngoài là được sao, chúng ta ngủ tiếp đi.” Kỷ Hoằng Tu giả vờ bình tĩnh, nhưng hai tay đặt trong chăn lại hơi run lên.
Điền Hạo: "Đã là lúc nào rồi mà còn ngủ, anh nói... sẽ không có quỷ đi!"
Kỷ Hoằng Tu: “Có quỷ thì làm sao, lão tử nhìn thấy quỷ suốt ba tháng, không phải vẫn còn sống đó sao. Ngủ đi, ngủ đi...” Nói xong Kỷ Hoằng Tu kéo chăn qua, ngay cả người lẫn đầu cũng rúc vào ổ chăn.
“Tôi không ngủ được...” Điền Hạo thấy run rẩy, hắn cũng chui vào trong chăn.
*
Meo meo - -!
Tiếng mèo kêu lại vang lên lần nữa.
Âm thanh đó rất gần, tựa hồ như đang ở bên ngoài nhà cũ, mang theo vài phần ý tứ cảnh báo.
Cổ Sơ Tình liếc về hướng phát ra âm thanh, sau đó bấm ngón tay, búng về phía nơi phát ra âm thanh.
Tiếng mèo kêu chói tai đột nhiên dừng lại.
Một bóng đen đột nhiên lướt qua mái nhà, như tia chớp nhảy vào nhà cũ, rồi biến mất trong bóng tối.
Bên ngoài đại sảnh vang lên nhiều âm thanh kỳ lạ, một lúc sau lại trở về yên tĩnh.
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, cánh cửa đóng kín của ngôi nhà cũ kêu cót két, phảng phất như có người từ bên ngoài đẩy cửa ra, từng chút từng chút bị đẩy ra.
Một lát sau, cửa lớn hoàn toàn mở ra.
Cánh cửa gỗ dày mở ra trông giống như miệng địa ngục, tràn ngập sát khí lành lạnh.
Trong bóng tối dày đặc, hai hình bóng mờ ảo trôi tới trôi lui mà không chạm đất.
Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ.
Khuôn mặt bọn họ ảm đạm, xanh trắng đan xen, đồng tử trắng bệch không hề có tiêu cự, toàn thân ướt sũng, giống như mới bò ra từ trong nước.
Ở dưới chân bọn họ, còn có một vũng màu đỏ thẫm sền sệt quỷ dị.
Bọn họ cứ đứng ở ngoài cửa lớn như vậy, nhìn người ngồi giữa nhà chính một cách thèm thuồng.
Máu loãng trên mặt đất càng ngày càng nhiều, phảng phất như muốn nhấn chìm bọn họ.
Người đang nằm trên giường đang thở chậm đột nhiên mở mắt khi tiếng mèo vang lên, thình lình mở to mắt, phút chốc từ trên giường ngồi dậy.
Cô vừa tỉnh lại, đôi mắt thoáng chốc rực rỡ như sao.
Cổ Sơ Tình nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức nhanh chóng xuống giường, khoác áo khoác lên người, xách hộp dụng cụ, rồi đi ra ngoài.
Đến rồi...
Đồ vật tới, tựa hồ còn có chút lai lịch, ngay cả Quỷ Miêu cũng bị nó dọa sợ.
Đã nói ông trời sẽ không dễ dàng để cho cô độ quan thành công như vậy!
Sắc mặt Cổ Sơ Tình trầm như nước, đi tới giữa gian nhà chính, lấy ba cây nhang trên bàn thờ, đốt lên cho các lão tổ tông, sau đó lấy kiếm gỗ đào trên bàn xuống, duỗi thẳng chân ra, móc một cây băng ghế, dựng thẳng kiếm ngồi xuống.
“Ai?”
Tiếng động trong nhà chính đánh thức hai người Kỷ Hoằng Tu đang ngủ.
“Tôi, không có việc gì, hai người tiếp tục đi.” Cổ Sơ Tình trầm giọng nói, nhưng đôi mắt đen lại nhìn thẳng vào cửa chính bên ngoài.
Căn phòng phía Tây sau câu hỏi kia thì cũng chìm vào im lặng. Hai người trên giường vừa mới giật mình tỉnh lại, bây giờ không có cách nào để ngủ lại nữa.
Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo ngồi trên giường, trong mắt đều mang theo sự sợ hãi sâu sắc.
“Người anh em, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Điền Hạo cầm thật chặt lá bùa mà ban ngày Cổ Sơ Tình đưa cho hắn, kéo một góc chăn, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa.
“Làm gì là làm gì? Không phải cô ấy nói, không nên ra ngoài là được sao, chúng ta ngủ tiếp đi.” Kỷ Hoằng Tu giả vờ bình tĩnh, nhưng hai tay đặt trong chăn lại hơi run lên.
Điền Hạo: "Đã là lúc nào rồi mà còn ngủ, anh nói... sẽ không có quỷ đi!"
Kỷ Hoằng Tu: “Có quỷ thì làm sao, lão tử nhìn thấy quỷ suốt ba tháng, không phải vẫn còn sống đó sao. Ngủ đi, ngủ đi...” Nói xong Kỷ Hoằng Tu kéo chăn qua, ngay cả người lẫn đầu cũng rúc vào ổ chăn.
“Tôi không ngủ được...” Điền Hạo thấy run rẩy, hắn cũng chui vào trong chăn.
*
Meo meo - -!
Tiếng mèo kêu lại vang lên lần nữa.
Âm thanh đó rất gần, tựa hồ như đang ở bên ngoài nhà cũ, mang theo vài phần ý tứ cảnh báo.
Cổ Sơ Tình liếc về hướng phát ra âm thanh, sau đó bấm ngón tay, búng về phía nơi phát ra âm thanh.
Tiếng mèo kêu chói tai đột nhiên dừng lại.
Một bóng đen đột nhiên lướt qua mái nhà, như tia chớp nhảy vào nhà cũ, rồi biến mất trong bóng tối.
Bên ngoài đại sảnh vang lên nhiều âm thanh kỳ lạ, một lúc sau lại trở về yên tĩnh.
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, cánh cửa đóng kín của ngôi nhà cũ kêu cót két, phảng phất như có người từ bên ngoài đẩy cửa ra, từng chút từng chút bị đẩy ra.
Một lát sau, cửa lớn hoàn toàn mở ra.
Cánh cửa gỗ dày mở ra trông giống như miệng địa ngục, tràn ngập sát khí lành lạnh.
Trong bóng tối dày đặc, hai hình bóng mờ ảo trôi tới trôi lui mà không chạm đất.
Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ.
Khuôn mặt bọn họ ảm đạm, xanh trắng đan xen, đồng tử trắng bệch không hề có tiêu cự, toàn thân ướt sũng, giống như mới bò ra từ trong nước.
Ở dưới chân bọn họ, còn có một vũng màu đỏ thẫm sền sệt quỷ dị.
Bọn họ cứ đứng ở ngoài cửa lớn như vậy, nhìn người ngồi giữa nhà chính một cách thèm thuồng.
Máu loãng trên mặt đất càng ngày càng nhiều, phảng phất như muốn nhấn chìm bọn họ.