Đột nhiên lại có thêm âm thanh của người thứ ba. Sau khi chạy ra, bên ngoài lại có một nữ lệ quỷ gân xanh đầy mặt.
Hắn không chơi nữa... Thật sự không chơi nữa!
Nếu còn tiếp tục chơi nữa, mạng nhỏ này cũng sẽ bị chơi mất luôn.
“Đã chết chưa, mau đứng lên." Kỷ Hoằng Tu bị Điền Hạo đè xuống, ngực bị đè đến mức khó thở.
Điền Hạo sợ mất hồn mất vía, tay chân như nhũn ra: "Không, không còn sức.”
Kỷ Hoằng Tu thở hắt ra, nghiến răng nghiến lợi mà kéo hắn xuống khỏi người mình. Quay đầu, muốn nói cho Cổ Sơ Tình biết, trong sương phòng phía tây còn có một con quỷ.
Nhưng đợi sau khi thấy rõ tình huống trong sân, hai mắt anh mở to, hít sâu một hơi, vừa lăn vừa bò mà đứng dậy khỏi mặt đất, kéo Điền Hạo đứng dậy, hoảng hốt mà quay đầu chạy bừa.
Kỷ Hoằng Tu sụp đổ luôn rồi, khuôn mặt đẹp trai vừa xanh vừa trắng, vừa trắng vừa xanh.
Ban ngày, mặc dù trong lời nói của Cổ Sơ Tình hơi chút lộ ra vài phần ý muốn nói rằng buổi tối sẽ xảy ra chuyện. Nhưng anh nghĩ, có Thiên sư ở đây, quỷ quái hẳn là không dám đi ra, cùng lắm chỉ ở bên ngoài gây rối một chút.
Nhưng bây giờ anh mới biết, mình nghĩ quá đơn giản!
... Nơi có Thiên sư, không chỉ có quỷ quái qua lại, mà quỷ còn càng thêm khủng bố.
*
Hơi thở người lạ xuất hiện khiến cuộc chiến đấu trong sân dừng lại trong phút chốc.
Nữ quỷ âm trầm mà nhìn về phía hai người vừa xuất hiện, đồng tử trắng bệch lạnh lùng rất khủng bố.
Cô ta gào lên một tiếng, bất chấp chịu một nhát kiếm, thoát khỏi cuộc chiến đấu của Cổ Sơ Tình, rồi đột nhiên nhào về phía hai người Kỷ Hoằng Tu, chuẩn bị cướp lấy một cơ thể, sau đó đấu pháp với Cổ Sơ Tình.
Bầu không khí tà ám bao phủ, trong đồng tử màu cà phê nhạt của Kỷ Hoằng Tu tràn ngập sự sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mắt thấy nữ quỷ cũng sắp nhào tới, sợ hãi đến mức quên chạy.
Anh cứ như vậy mà ngây ngốc đứng tại chỗ, hai chân như bị đè ép, nặng như ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên được.
Cổ Sơ Tình thấy thế, trong đôi mắt đen có tia sáng lóe ra, thả người rơi xuống, rồi đột nhiên nhảy vọt đến nơi cách Kỷ Hoằng Tu ba trượng*.
*1 trượng = 4,7m
Kiếm gỗ tràn đầy uy nghiêm mà dựng thẳng, đối diện với ngực Kỷ Hoằng Tu.
Nếu không biết tình huống, sợ là còn tưởng rằng mũi kiếm chỉ về phía Kỷ Hoằng Tu, mà không phải là nữ quỷ!
Thần trí nữ quỷ hỗn loạn, lại vừa mới thành lệ quỷ không đầy hai ngày, rất nhiều thứ còn chưa hiểu. Hồn nhiên không biết, người đàn ông mang theo hơi thở người lạ phía trước, nhìn có vẻ nhỏ yếu, nhưng so với Cổ Sơ Tình đang đuổi đánh cô ta thì lực sát thương lại càng nặng hơn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vừa xông lên thì một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên bắn ra từ trong linh hồn Kỷ Hoằng Tu.
Luồng ánh sáng vô cùng mãnh liệt, giống như núi lửa phun trào.
Nữ quỷ bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh lui một cách mạnh mẽ.
Mới vừa lui ra ba bước, kiếm quang phía sau đã xông lên, nữ quỷ không thể tránh thoát, đột nhiên bị kiếm gỗ đào của Cổ Sơ Tình đâm trúng.
Kiếm quang xông tới, ngông cuồng không cấm kỵ gì, một nhát kiếm xuyên qua ngực nữ quỷ.
“A...”
Nữ quỷ hét thảm một tiếng, khuôn mặt vốn coi như chỉnh tề, trong nháy mắt bị dương khí của Kỷ Hoằng Tu làm cho lõm xuống, trông sởn gai ốc, sau lưng cũng bị kiếm gỗ đào đâm bị thương.
Hắn không chơi nữa... Thật sự không chơi nữa!
Nếu còn tiếp tục chơi nữa, mạng nhỏ này cũng sẽ bị chơi mất luôn.
“Đã chết chưa, mau đứng lên." Kỷ Hoằng Tu bị Điền Hạo đè xuống, ngực bị đè đến mức khó thở.
Điền Hạo sợ mất hồn mất vía, tay chân như nhũn ra: "Không, không còn sức.”
Kỷ Hoằng Tu thở hắt ra, nghiến răng nghiến lợi mà kéo hắn xuống khỏi người mình. Quay đầu, muốn nói cho Cổ Sơ Tình biết, trong sương phòng phía tây còn có một con quỷ.
Nhưng đợi sau khi thấy rõ tình huống trong sân, hai mắt anh mở to, hít sâu một hơi, vừa lăn vừa bò mà đứng dậy khỏi mặt đất, kéo Điền Hạo đứng dậy, hoảng hốt mà quay đầu chạy bừa.
Kỷ Hoằng Tu sụp đổ luôn rồi, khuôn mặt đẹp trai vừa xanh vừa trắng, vừa trắng vừa xanh.
Ban ngày, mặc dù trong lời nói của Cổ Sơ Tình hơi chút lộ ra vài phần ý muốn nói rằng buổi tối sẽ xảy ra chuyện. Nhưng anh nghĩ, có Thiên sư ở đây, quỷ quái hẳn là không dám đi ra, cùng lắm chỉ ở bên ngoài gây rối một chút.
Nhưng bây giờ anh mới biết, mình nghĩ quá đơn giản!
... Nơi có Thiên sư, không chỉ có quỷ quái qua lại, mà quỷ còn càng thêm khủng bố.
*
Hơi thở người lạ xuất hiện khiến cuộc chiến đấu trong sân dừng lại trong phút chốc.
Nữ quỷ âm trầm mà nhìn về phía hai người vừa xuất hiện, đồng tử trắng bệch lạnh lùng rất khủng bố.
Cô ta gào lên một tiếng, bất chấp chịu một nhát kiếm, thoát khỏi cuộc chiến đấu của Cổ Sơ Tình, rồi đột nhiên nhào về phía hai người Kỷ Hoằng Tu, chuẩn bị cướp lấy một cơ thể, sau đó đấu pháp với Cổ Sơ Tình.
Bầu không khí tà ám bao phủ, trong đồng tử màu cà phê nhạt của Kỷ Hoằng Tu tràn ngập sự sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mắt thấy nữ quỷ cũng sắp nhào tới, sợ hãi đến mức quên chạy.
Anh cứ như vậy mà ngây ngốc đứng tại chỗ, hai chân như bị đè ép, nặng như ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên được.
Cổ Sơ Tình thấy thế, trong đôi mắt đen có tia sáng lóe ra, thả người rơi xuống, rồi đột nhiên nhảy vọt đến nơi cách Kỷ Hoằng Tu ba trượng*.
*1 trượng = 4,7m
Kiếm gỗ tràn đầy uy nghiêm mà dựng thẳng, đối diện với ngực Kỷ Hoằng Tu.
Nếu không biết tình huống, sợ là còn tưởng rằng mũi kiếm chỉ về phía Kỷ Hoằng Tu, mà không phải là nữ quỷ!
Thần trí nữ quỷ hỗn loạn, lại vừa mới thành lệ quỷ không đầy hai ngày, rất nhiều thứ còn chưa hiểu. Hồn nhiên không biết, người đàn ông mang theo hơi thở người lạ phía trước, nhìn có vẻ nhỏ yếu, nhưng so với Cổ Sơ Tình đang đuổi đánh cô ta thì lực sát thương lại càng nặng hơn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vừa xông lên thì một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên bắn ra từ trong linh hồn Kỷ Hoằng Tu.
Luồng ánh sáng vô cùng mãnh liệt, giống như núi lửa phun trào.
Nữ quỷ bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh lui một cách mạnh mẽ.
Mới vừa lui ra ba bước, kiếm quang phía sau đã xông lên, nữ quỷ không thể tránh thoát, đột nhiên bị kiếm gỗ đào của Cổ Sơ Tình đâm trúng.
Kiếm quang xông tới, ngông cuồng không cấm kỵ gì, một nhát kiếm xuyên qua ngực nữ quỷ.
“A...”
Nữ quỷ hét thảm một tiếng, khuôn mặt vốn coi như chỉnh tề, trong nháy mắt bị dương khí của Kỷ Hoằng Tu làm cho lõm xuống, trông sởn gai ốc, sau lưng cũng bị kiếm gỗ đào đâm bị thương.