Nhân tiện, đeo lá bùa này lên người, hai ngày nay vào buổi tối, mặc kệ nghe thấy động tĩnh gì thì cũng đừng ra ngoài.”
Cổ Sơ Tình lần lượt đưa lá bùa cho Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo. Nếu cô đoán không sai, đêm nay và tối mai thì nhà cũ cũng sẽ không yên tĩnh.
Kỷ Hoằng Tu vừa tiếp nhận lá bùa, nhanh chóng nhét vào trong túi, mà Điền Hạo thì cầm lá bùa mài vài cái, rồi mới cất nó đi với ánh mắt nghi ngờ.
Ba người nói chuyện vài câu, rồi vùi đầu vào việc ăn cơm. Sau khi ăn xong, Kỷ Hoằng Tu lại cùng Điền Hạo lái xe lên thị trấn.
Sau khi Cổ Sơ Tình cơm nước xong, lại ngồi vào trước bàn Bát Tiên, bắt đầu khắc ngọc phù.
Ngọc phù này phải điêu khắc xong trước khi màn đêm buông xuống... Bằng không cô sẽ bó tay bó chân, không có biện pháp tự do tay chân đến chiến đấu với mấy thứ tà ma quỷ quái kia.
Bầu trời càng lúc càng tối, đã tới lúc xế chiều. Cổ Sơ Tình ngồi đó cả buổi chiều, cuối cùng khi trời sắp tối, khối ngọc phù trên tay đã điêu khắc thành công.
Cô vặn vẹo cái cổ có chút cứng ngắc của mình, từ trên băng ghế đứng dậy, cầm ngọc phù màu xanh ngọc lục bảo đi tới trước bài vị tổ tiên nhà họ Cổ, đè ngọc phù xuống dưới lư hương trên bàn tế lễ, sau đó rút ra ba cây hương bên cạnh, tập trung ánh mắt, nhẹ nhàng lắc khuỷu tay, thắp hương lên.
“Các vị lão tổ tông, nhà họ Cổ chúng ta bây giờ chỉ còn lại hai cây con, vẫn là hai mầm con đã định sẵn phải chết, các ngài nhất định phải phù hộ cho con phá mệnh cách thành công. Chỉ cần con còn sống, nhà họ Cổ mới có thể tiếp tục truyền thừa. Nếu không may tên con xuất hiện trên sổ sinh tử, vậy thì sợ là về sau ngay cả một người dâng hương cho các ngài cũng sẽ không có.”
Cổ Sơ Tình cắm hương vào lư hương, trên mặt xẹt qua vẻ nặng nề.
Nhà họ Cổ hàng yêu trừ ma mấy trăm năm nay, tích đức không ít, tuy nhiên người hành tẩu âm dương, cuối cùng đều không trốn thoát ngũ tệ tam khuyết*. Nhà họ Cổ thậm chí còn nghiêm trọng hơn vài phần, cả gia tộc đều lâm vào khốn cảnh này.
*五弊三: Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. “Ngũ tệ” (5 hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. “Tam khuyết” (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền.
Khi Cổ Diệu được hơn một tuổi, trải qua một hồi bệnh nặng, mặc dù bệnh đã được chữa khỏi, nhưng bác sĩ nói rằng về sau anh ấy sợ là rất khó có con.
Cho nên, cô không chỉ gánh trên vai trách nhiệm phá bỏ lời nguyền huyết thống của nhà họ Cổ, mà còn gánh trên vai trách nhiệm quan trọng hơn là kéo dài huyết mạch của nhà họ Cổ.
Cô đều tính toán tốt, chờ sau khi phá được mệnh cách, sẽ tìm một người đàn ông thân thể cường tráng, gia tộc thịnh vượng để kết hôn sinh con. Sinh thêm mấy đứa con, trong đó nhất định phải có một trai một gái họ Cổ, học Chúc Do Thuật của nhà họ Cổ.
... Được rồi, mong muốn này rất mạnh mẽ.
Tình cảm của Cổ Sơ Tình đối với nhà họ Cổ rất sâu đậm... Cô coi việc kéo dài hương hỏa nhà họ Cổ trở thành trách nhiệm của mình.
Loại tư tưởng này cũng không phải do ba cùng chú Cổ truyền lại cho cô, mà là khi cô còn bé nhìn thấy Cổ Diệu độ dương khí vào trong đèn Thất Tinh Dương Linh, đều sẽ suy yếu đến mức trong ba ngày không thể cử động được.
Cổ Sơ Tình lần lượt đưa lá bùa cho Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo. Nếu cô đoán không sai, đêm nay và tối mai thì nhà cũ cũng sẽ không yên tĩnh.
Kỷ Hoằng Tu vừa tiếp nhận lá bùa, nhanh chóng nhét vào trong túi, mà Điền Hạo thì cầm lá bùa mài vài cái, rồi mới cất nó đi với ánh mắt nghi ngờ.
Ba người nói chuyện vài câu, rồi vùi đầu vào việc ăn cơm. Sau khi ăn xong, Kỷ Hoằng Tu lại cùng Điền Hạo lái xe lên thị trấn.
Sau khi Cổ Sơ Tình cơm nước xong, lại ngồi vào trước bàn Bát Tiên, bắt đầu khắc ngọc phù.
Ngọc phù này phải điêu khắc xong trước khi màn đêm buông xuống... Bằng không cô sẽ bó tay bó chân, không có biện pháp tự do tay chân đến chiến đấu với mấy thứ tà ma quỷ quái kia.
Bầu trời càng lúc càng tối, đã tới lúc xế chiều. Cổ Sơ Tình ngồi đó cả buổi chiều, cuối cùng khi trời sắp tối, khối ngọc phù trên tay đã điêu khắc thành công.
Cô vặn vẹo cái cổ có chút cứng ngắc của mình, từ trên băng ghế đứng dậy, cầm ngọc phù màu xanh ngọc lục bảo đi tới trước bài vị tổ tiên nhà họ Cổ, đè ngọc phù xuống dưới lư hương trên bàn tế lễ, sau đó rút ra ba cây hương bên cạnh, tập trung ánh mắt, nhẹ nhàng lắc khuỷu tay, thắp hương lên.
“Các vị lão tổ tông, nhà họ Cổ chúng ta bây giờ chỉ còn lại hai cây con, vẫn là hai mầm con đã định sẵn phải chết, các ngài nhất định phải phù hộ cho con phá mệnh cách thành công. Chỉ cần con còn sống, nhà họ Cổ mới có thể tiếp tục truyền thừa. Nếu không may tên con xuất hiện trên sổ sinh tử, vậy thì sợ là về sau ngay cả một người dâng hương cho các ngài cũng sẽ không có.”
Cổ Sơ Tình cắm hương vào lư hương, trên mặt xẹt qua vẻ nặng nề.
Nhà họ Cổ hàng yêu trừ ma mấy trăm năm nay, tích đức không ít, tuy nhiên người hành tẩu âm dương, cuối cùng đều không trốn thoát ngũ tệ tam khuyết*. Nhà họ Cổ thậm chí còn nghiêm trọng hơn vài phần, cả gia tộc đều lâm vào khốn cảnh này.
*五弊三: Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. “Ngũ tệ” (5 hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. “Tam khuyết” (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền.
Khi Cổ Diệu được hơn một tuổi, trải qua một hồi bệnh nặng, mặc dù bệnh đã được chữa khỏi, nhưng bác sĩ nói rằng về sau anh ấy sợ là rất khó có con.
Cho nên, cô không chỉ gánh trên vai trách nhiệm phá bỏ lời nguyền huyết thống của nhà họ Cổ, mà còn gánh trên vai trách nhiệm quan trọng hơn là kéo dài huyết mạch của nhà họ Cổ.
Cô đều tính toán tốt, chờ sau khi phá được mệnh cách, sẽ tìm một người đàn ông thân thể cường tráng, gia tộc thịnh vượng để kết hôn sinh con. Sinh thêm mấy đứa con, trong đó nhất định phải có một trai một gái họ Cổ, học Chúc Do Thuật của nhà họ Cổ.
... Được rồi, mong muốn này rất mạnh mẽ.
Tình cảm của Cổ Sơ Tình đối với nhà họ Cổ rất sâu đậm... Cô coi việc kéo dài hương hỏa nhà họ Cổ trở thành trách nhiệm của mình.
Loại tư tưởng này cũng không phải do ba cùng chú Cổ truyền lại cho cô, mà là khi cô còn bé nhìn thấy Cổ Diệu độ dương khí vào trong đèn Thất Tinh Dương Linh, đều sẽ suy yếu đến mức trong ba ngày không thể cử động được.