Cổ Sơ Tình luôn cảm thấy bản thân rất may mắn, tuy rằng ba mẹ cô mất sớm, nhưng họ hàng trong nhà đều đối xử với cô rất tốt.
Sau khi ba mẹ qua đời, bác cô đã đón cô về, cuộc sống tuy rằng không khá khẩm là mấy, nhưng không khí trong nhà lại vô cùng ấm áp, cô không hề có chút cảm giác ăn nhờ ở đậu nào.
Cô sống ở nhà bác hai năm, bác cô cũng bị bệnh rồi qua đời, bác gái nuôi nấng cô và anh họ. Đợi tới khi cô mười sáu tuổi có thể tự chăm sóc bản thân, bác gái liền tái giá gả tới tỉnh ngoài.
Có rất nhiều người nói bác gái nhẫn tâm, bỏ cô lại một mình.
Cổ Sơ Tình lại không nghĩ như vậy, lúc bác cô qua đời, bác gái chỉ mới hơn bốn mươi tuổi. Nửa đời sau của bà còn dài, không thể nào vì đứa cháu bên nhà chồng như cô mà lỡ mất hạnh phúc của mình được, có thể nuôi nấng chăm sóc cô tới năm mười sáu tuổi đã coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Sau khi bác gái tái giá, cậu lại trở về đón cô qua, bởi vì lí do của bản thân, cô không thể cách trấn Cổ Vũ quá xa, lại bởi vì mợ và em họ dường như không thích cô cho lắm, cô đành từ chối cậu. Nhưng cậu đối xử với cô rất tốt, tiền học phí và tiền sinh hoạt ba năm cấp ba đều là do cậu chu cấp cho cô.
Bởi vì chuyện này, mợ đã không ít lần làm ầm ĩ lên với cậu.
Ngày nhận được giấy báo đậu nhập học, Cổ Sơ Tình gọi điện thoại cho cậu, nói từ giờ về sau cậu đừng gửi tiền cho cô nữa. Cô lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, mợ sẽ ly hôn với cậu mất. Dù sao thời gian rảnh rỗi ở đại học rất nhiều, cô sẽ có thời gian đi làm để kiếm tiền.
Cậu bởi vì chuyện này nên rất áy náy với cô. Ông ấy trở về trấn Cổ Vũ một chuyến, bàn bạc với cậu họ của cô, để cô đi học bằng lái xe. Sau khi lấy được bằng lái, cứ hễ được nghỉ, cô sẽ tới lò mổ của cậu họ để chở hàng.
Cậu năm đó đã mang theo đôi mắt đỏ ửng rời khỏi trấn Cổ Vũ.
Cổ Sơ Tình biết ông ấy rất yêu thương cô, cô càng không muốn nhìn ông ấy khó xử. Như vậy... là ổn thỏa nhất rồi.
Cổ Sơ Tình nhảy xuống xe, nối ống nước từ bồn rửa, rửa sạch vết máu lợn dính trên thùng hàng.
Sau khi rửa xong, cô cởi áo lông vũ ra, đi lên tầng tắm rửa. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô lấy mấy đồng xu từ trong hộp tiền lẻ ra, đi dép lê tới tiệm bán đồ ăn sáng bên cạnh. Trấn Cổ Vũ chỉ là một thị trấn nhỏ, người trong trấn phần đa cô đều quen biết. Hiện giờ, xã hội phát triển nhanh chóng, thị trấn tuy nhỏ nhưng thứ gì cũng đầy đủ, những thứ cần có đều không thiếu.
“Sơ Tình tan làm rồi à, sáng nay muốn ăn gì nào?” Bà chủ tiệm bán sáng nhìn thấy Cổ Sơ Tình bước vào, nhiệt tình nói với cô.
“Một bát cháo và hai cái quẩy ạ.” Cổ Sơ Tình mỉm cười với bà chủ. Bà chủ nói ‘được’ rồi nhanh chóng bưng bữa sáng mà Cổ Sơ Tình đã gọi lên bàn, xong xuôi, bà còn đưa cho Cổ Sơ Tình một đĩa dưa chua nhỏ dùng kèm bữa ăn. Miệng lưỡi Cổ Sơ Tình rất ngọt, ngoại hình lại xinh đẹp với vẻ rạng ngời tinh khiết, đôi mắt to tròn, lúc nào cũng nở một nụ cười chân thành. Nụ cười đó không hề có chút cảm giác nịnh nọt giả tạo nào, mà là một nụ cười phát ra từ trong tim, khiến cho người khác vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Hàng xóm xung quanh không một ai không thích cô cả.
Sau khi ba mẹ qua đời, bác cô đã đón cô về, cuộc sống tuy rằng không khá khẩm là mấy, nhưng không khí trong nhà lại vô cùng ấm áp, cô không hề có chút cảm giác ăn nhờ ở đậu nào.
Cô sống ở nhà bác hai năm, bác cô cũng bị bệnh rồi qua đời, bác gái nuôi nấng cô và anh họ. Đợi tới khi cô mười sáu tuổi có thể tự chăm sóc bản thân, bác gái liền tái giá gả tới tỉnh ngoài.
Có rất nhiều người nói bác gái nhẫn tâm, bỏ cô lại một mình.
Cổ Sơ Tình lại không nghĩ như vậy, lúc bác cô qua đời, bác gái chỉ mới hơn bốn mươi tuổi. Nửa đời sau của bà còn dài, không thể nào vì đứa cháu bên nhà chồng như cô mà lỡ mất hạnh phúc của mình được, có thể nuôi nấng chăm sóc cô tới năm mười sáu tuổi đã coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Sau khi bác gái tái giá, cậu lại trở về đón cô qua, bởi vì lí do của bản thân, cô không thể cách trấn Cổ Vũ quá xa, lại bởi vì mợ và em họ dường như không thích cô cho lắm, cô đành từ chối cậu. Nhưng cậu đối xử với cô rất tốt, tiền học phí và tiền sinh hoạt ba năm cấp ba đều là do cậu chu cấp cho cô.
Bởi vì chuyện này, mợ đã không ít lần làm ầm ĩ lên với cậu.
Ngày nhận được giấy báo đậu nhập học, Cổ Sơ Tình gọi điện thoại cho cậu, nói từ giờ về sau cậu đừng gửi tiền cho cô nữa. Cô lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, mợ sẽ ly hôn với cậu mất. Dù sao thời gian rảnh rỗi ở đại học rất nhiều, cô sẽ có thời gian đi làm để kiếm tiền.
Cậu bởi vì chuyện này nên rất áy náy với cô. Ông ấy trở về trấn Cổ Vũ một chuyến, bàn bạc với cậu họ của cô, để cô đi học bằng lái xe. Sau khi lấy được bằng lái, cứ hễ được nghỉ, cô sẽ tới lò mổ của cậu họ để chở hàng.
Cậu năm đó đã mang theo đôi mắt đỏ ửng rời khỏi trấn Cổ Vũ.
Cổ Sơ Tình biết ông ấy rất yêu thương cô, cô càng không muốn nhìn ông ấy khó xử. Như vậy... là ổn thỏa nhất rồi.
Cổ Sơ Tình nhảy xuống xe, nối ống nước từ bồn rửa, rửa sạch vết máu lợn dính trên thùng hàng.
Sau khi rửa xong, cô cởi áo lông vũ ra, đi lên tầng tắm rửa. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô lấy mấy đồng xu từ trong hộp tiền lẻ ra, đi dép lê tới tiệm bán đồ ăn sáng bên cạnh. Trấn Cổ Vũ chỉ là một thị trấn nhỏ, người trong trấn phần đa cô đều quen biết. Hiện giờ, xã hội phát triển nhanh chóng, thị trấn tuy nhỏ nhưng thứ gì cũng đầy đủ, những thứ cần có đều không thiếu.
“Sơ Tình tan làm rồi à, sáng nay muốn ăn gì nào?” Bà chủ tiệm bán sáng nhìn thấy Cổ Sơ Tình bước vào, nhiệt tình nói với cô.
“Một bát cháo và hai cái quẩy ạ.” Cổ Sơ Tình mỉm cười với bà chủ. Bà chủ nói ‘được’ rồi nhanh chóng bưng bữa sáng mà Cổ Sơ Tình đã gọi lên bàn, xong xuôi, bà còn đưa cho Cổ Sơ Tình một đĩa dưa chua nhỏ dùng kèm bữa ăn. Miệng lưỡi Cổ Sơ Tình rất ngọt, ngoại hình lại xinh đẹp với vẻ rạng ngời tinh khiết, đôi mắt to tròn, lúc nào cũng nở một nụ cười chân thành. Nụ cười đó không hề có chút cảm giác nịnh nọt giả tạo nào, mà là một nụ cười phát ra từ trong tim, khiến cho người khác vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Hàng xóm xung quanh không một ai không thích cô cả.