Tuy nhiên, người có dương khí nặng trước nay lại không hề có loại phiền toái này.
Không những không gặp phiền toái, ông trời còn ban tặng rất nhiều ưu ái, trời sinh không sợ ma quỷ, không giàu kếch xù thì cũng sống lâu trăm tuổi, chỗ thiếu sót duy nhất... chính là khắc cha khắc mẹ khắc cả vợ.
Nhưng người anh khắc là người khác, không phải bản thân anh.
Cho dù không cha không mẹ cũng chẳng ảnh hưởng tới vận mệnh của anh. Nên giàu thì vẫn sẽ giàu, nên trường mệnh thì vẫn trường mệnh.
Cổ Sơ Tình cảm thán ông trời bất công, hâm mộ nhìn người đàn ông đẹp trai xuất chúng ở cửa lớn.
Đúng là phung phí của trời, dương khí nặng như vậy mà lại sinh ra trên người của một tên không hiểu gì về âm dương. Nếu như sinh ra trên người anh họ, anh họ sẽ không bị thiếu dương khí dẫn tới lúc nào cũng ốm yếu bệnh tật.
Nghĩ tới anh họ, Cổ Sơ Tình liền cảm thấy áy náy.
Anh họ năm bốn tuổi đã giúp cô độ dương khí vào trong đèn Thất Tinh Linh Dương, độ tới hai mươi năm. Cũng bởi vì như vậy, quanh năm sức khỏe anh ấy ốm yếu, hoạt động mạnh một chút đã thở không ra hơi.
“Xin hỏi, cô là Cổ đại sư phải không?”
Kỷ Hoằng Tu đứng ở cửa, gác lại thái độ kiêu ngạo ngang ngược thường ngày, nặn ra nụ cười mà bản thân cho là chân thành nhất để chào hỏi với Cổ Sơ Tình. Lúc ở thành phố Z, anh đã gặp vị Chu đại sư mà anh trai mời tới, biết những đại sư này cực kỳ kiêu ngạo, rất không dễ tiếp xúc, một câu nói không chừng cũng có thể làm đối phương cảm thấy không vui.
Cổ đại sư...
“Anh là ai?” Cổ Sơ Tình khẽ nheo mắt, nghe thấy cách xưng hô đã biết hai người này cố ý tới đây tìm cô.
“Cổ đại sư, tôi là Kỷ Hoằng Tu, mạo muội tới đây làm phiền là muốn nhờ cô ra tay giúp tôi phong ấn mắt âm dương.” Kỷ Hoằng Tu vô cùng nghiêm túc, nói thẳng lý do tới của mình.
Anh tới thành phố Tân Thành chính là vì đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ của mình. Ba tháng rưỡi trước, anh và bạn bè ra khỏi KTV, trên đường gặp tai nạn xe, từ hôm đó trở đi, cứ hễ tới tối anh sẽ nhìn thấy quỷ.
Bất kể là ở trong nhà hay ở ngoài đường, anh luôn nhìn thấy những bóng ma bay lượn xung quanh. Những con quỷ đó không tới gần anh, cũng không làm hại anh… Nhưng anh rất sợ!
Con mẹ nó, lúc nhìn thấy bóng ma chui xuyên tường, anh bị dọa sợ tới mức sắp tâm thần phân liệt rồi. Mấy con quỷ khác thì thôi đi, đến bà nội đã chết được ba năm của anh cũng chạy tới góp vui, suốt ngày lượn lờ ở trong nhà.
Anh nói chuyện mình có thể nhìn thấy quỷ cho anh trai. Anh trai đã đặc biệt tới thành phố B một chuyến, mời về một vị đại sư nghe bảo vô cùng lợi hại. Vị đại sư đó họ Chu.
Sau khi nhìn một lượt, Chu đại sư thở dài, nói việc anh có thể nhìn thấy quỷ là chuyện thế gian hiếm thấy. Chu đại sư nói anh có bát tự liệt dương, dương khí nặng hiếm có trên đời, quỷ nhìn thấy anh sẽ tự biết đi đường vòng, căn bản không cần phải sợ. ... Nói thì dễ, nhưng anh là người, sao có thể không sợ quỷ chứ.
Ngày nào cũng gặp quỷ, đổi lại là người khác không chừng đã sớm bị dọa chết rồi. Anh cầu xin Chu đại sư hồi lâu, Chu đại sư mới nói nếu như không muốn nhìn thấy quỷ thì phải phong ấn linh nhãn.
Không những không gặp phiền toái, ông trời còn ban tặng rất nhiều ưu ái, trời sinh không sợ ma quỷ, không giàu kếch xù thì cũng sống lâu trăm tuổi, chỗ thiếu sót duy nhất... chính là khắc cha khắc mẹ khắc cả vợ.
Nhưng người anh khắc là người khác, không phải bản thân anh.
Cho dù không cha không mẹ cũng chẳng ảnh hưởng tới vận mệnh của anh. Nên giàu thì vẫn sẽ giàu, nên trường mệnh thì vẫn trường mệnh.
Cổ Sơ Tình cảm thán ông trời bất công, hâm mộ nhìn người đàn ông đẹp trai xuất chúng ở cửa lớn.
Đúng là phung phí của trời, dương khí nặng như vậy mà lại sinh ra trên người của một tên không hiểu gì về âm dương. Nếu như sinh ra trên người anh họ, anh họ sẽ không bị thiếu dương khí dẫn tới lúc nào cũng ốm yếu bệnh tật.
Nghĩ tới anh họ, Cổ Sơ Tình liền cảm thấy áy náy.
Anh họ năm bốn tuổi đã giúp cô độ dương khí vào trong đèn Thất Tinh Linh Dương, độ tới hai mươi năm. Cũng bởi vì như vậy, quanh năm sức khỏe anh ấy ốm yếu, hoạt động mạnh một chút đã thở không ra hơi.
“Xin hỏi, cô là Cổ đại sư phải không?”
Kỷ Hoằng Tu đứng ở cửa, gác lại thái độ kiêu ngạo ngang ngược thường ngày, nặn ra nụ cười mà bản thân cho là chân thành nhất để chào hỏi với Cổ Sơ Tình. Lúc ở thành phố Z, anh đã gặp vị Chu đại sư mà anh trai mời tới, biết những đại sư này cực kỳ kiêu ngạo, rất không dễ tiếp xúc, một câu nói không chừng cũng có thể làm đối phương cảm thấy không vui.
Cổ đại sư...
“Anh là ai?” Cổ Sơ Tình khẽ nheo mắt, nghe thấy cách xưng hô đã biết hai người này cố ý tới đây tìm cô.
“Cổ đại sư, tôi là Kỷ Hoằng Tu, mạo muội tới đây làm phiền là muốn nhờ cô ra tay giúp tôi phong ấn mắt âm dương.” Kỷ Hoằng Tu vô cùng nghiêm túc, nói thẳng lý do tới của mình.
Anh tới thành phố Tân Thành chính là vì đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ của mình. Ba tháng rưỡi trước, anh và bạn bè ra khỏi KTV, trên đường gặp tai nạn xe, từ hôm đó trở đi, cứ hễ tới tối anh sẽ nhìn thấy quỷ.
Bất kể là ở trong nhà hay ở ngoài đường, anh luôn nhìn thấy những bóng ma bay lượn xung quanh. Những con quỷ đó không tới gần anh, cũng không làm hại anh… Nhưng anh rất sợ!
Con mẹ nó, lúc nhìn thấy bóng ma chui xuyên tường, anh bị dọa sợ tới mức sắp tâm thần phân liệt rồi. Mấy con quỷ khác thì thôi đi, đến bà nội đã chết được ba năm của anh cũng chạy tới góp vui, suốt ngày lượn lờ ở trong nhà.
Anh nói chuyện mình có thể nhìn thấy quỷ cho anh trai. Anh trai đã đặc biệt tới thành phố B một chuyến, mời về một vị đại sư nghe bảo vô cùng lợi hại. Vị đại sư đó họ Chu.
Sau khi nhìn một lượt, Chu đại sư thở dài, nói việc anh có thể nhìn thấy quỷ là chuyện thế gian hiếm thấy. Chu đại sư nói anh có bát tự liệt dương, dương khí nặng hiếm có trên đời, quỷ nhìn thấy anh sẽ tự biết đi đường vòng, căn bản không cần phải sợ. ... Nói thì dễ, nhưng anh là người, sao có thể không sợ quỷ chứ.
Ngày nào cũng gặp quỷ, đổi lại là người khác không chừng đã sớm bị dọa chết rồi. Anh cầu xin Chu đại sư hồi lâu, Chu đại sư mới nói nếu như không muốn nhìn thấy quỷ thì phải phong ấn linh nhãn.