Trước khi bị đưa vào viện tâm thần, bất kể thế nào cũng phải cầu cứu một phen. ——
Nhà cũ nhà họ Cổ nằm ở vùng nông thôn, nếu đi bộ từ trấn Cổ Vũ thì mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, còn nếu lái xe thì chỉ mất mười mấy phút mà thôi. Nhà cũ nằm ở ngọn núi phía sau thôn Đại Khẩu, là một nơi khá bí ẩn trong mắt toàn bộ người dân ở thôn Đại Khẩu. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, rất ít người dám mon men tới gần. Ngôi nhà được lợp ngói tráng men từ thời nhà Thanh, được chia thành sảnh chính, chái Đông và chái Tây. Nơi này đã rất nhiều năm không có người ở, cả căn nhà cũ trống không, không có một tia nhân khí nào, chỉ có bài vị tổ tiên ở giữa sảnh chính là vẫn như cũ.
Cổ Sơ Tình đậu xe ở đập đất bên ngoài nhà cũ, đẩy cánh cửa lớn dày cộp ra, chuyển đồ đạc mang theo vào trong phòng.
Chuyển xong đồ đạc, Cổ Sơ Tình thắp nén hương cho tổ tiên của nhà họ Cổ, sau đó khiêng một cái bàn Bát Tiên từ trong phòng chứa đồ lỉnh kỉnh ra, để đèn Thất Tinh Linh Dương lên trên đó.
“Có ai ở nhà không?” Đèn Thất Tinh Linh Dương vừa được đặt xuống, ngoài sân liền truyền tới tiếng động.
“Ai vậy?” Cổ Sơ Tình đáp lại, tưởng rằng là mấy chú bác trong thôn Đại Khẩu thấy cô trở về nên tới thăm hỏi.
Lời vừa dứt, cô nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời thượng xuất hiện ở cửa lớn.
“Các anh là…”
Cổ Sơ Tình hơi ngờ vực nhìn hai người.
Cô chưa từng sống ở thôn Đại Khẩu, chỉ quen biết một vài người của thế hệ trước, còn mấy người trẻ tuổi hơn thì chưa gặp bao giờ. Nhìn thấy hai người trẻ tuổi, cô vô thức tưởng rằng họ là người của thôn Đại Khẩu.
Tới lúc nhìn rõ ngoại hình và cách ăn mặc của hai người, ngay lập tức Cổ Sơ Tình quẳng đi loại suy nghĩ này.
Hai người vừa tới ăn mặc xa xỉ, toàn thân toát lên vẻ tự tin, hoàn toàn khác với những người trẻ tuổi rời xa quê hương. Hơn nữa, người có ngoại hình xuất chúng kia trong hai người còn đeo một chiếc đồng hồ cổ trên tay.
Phàm là những đồ vật có dính dáng tới chữ ‘cổ’, giá cả nhất định không tầm thường. Người có thể mua được loại đồng hồ này không giàu có thì cũng được quý nhân phù trợ.
“Các anh là ai, sao lại tới nơi này?”
Nếu như đã không phải người của thôn Đại Khẩu, Cổ Sơ Tình cũng lười để ý tới họ. Lúc cô đang chuẩn bị thu lại ánh nhìn, khoé mắt lại vô tình quét qua người đàn ông đeo đồng hồ cổ kia.
Biểu cảm của cô bỗng nhiên khựng lại, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi. Trên người người này... hình như có chút cổ quái.
Lông mày Cổ Sơ Tình khẽ động, đồng tử tụ lại, nhìn thẳng vào người đó. Sau khi nhìn một lượt, Cổ Sơ Tình nhăn trán, trong mắt lộ ra vẻ sửng sốt. Là dương khí, dương khí thật nồng.
Dương khí trong cơ thể của người này sắp hóa thành thực chất rồi, đơn giản mà nói anh chính là một mặt trời di động.
Cô chưa từng nghe nói qua loại dương khí nặng tới như vậy, đến cả cổ thư lưu truyền của nhà họ Cổ cũng chưa từng nhắc tới loại người này.
Người này có mệnh cách gì vậy, sao dương khí lại nặng đến vậy? Bỗng dưng, Cổ Sơ Tình cảm thấy ghen tị, thầm than ông trời coi trọng người này coi nhẹ người kia.
Cách biệt âm dương sao lại lớn như vậy chứ...
Cô sinh vào năm âm tháng âm giờ âm địa âm, âm khí nặng, ra đời đã có số mệnh phải chết, miễn cưỡng sống sót nhưng đã định có một cuộc đời bấp bênh.
Nhà cũ nhà họ Cổ nằm ở vùng nông thôn, nếu đi bộ từ trấn Cổ Vũ thì mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, còn nếu lái xe thì chỉ mất mười mấy phút mà thôi. Nhà cũ nằm ở ngọn núi phía sau thôn Đại Khẩu, là một nơi khá bí ẩn trong mắt toàn bộ người dân ở thôn Đại Khẩu. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, rất ít người dám mon men tới gần. Ngôi nhà được lợp ngói tráng men từ thời nhà Thanh, được chia thành sảnh chính, chái Đông và chái Tây. Nơi này đã rất nhiều năm không có người ở, cả căn nhà cũ trống không, không có một tia nhân khí nào, chỉ có bài vị tổ tiên ở giữa sảnh chính là vẫn như cũ.
Cổ Sơ Tình đậu xe ở đập đất bên ngoài nhà cũ, đẩy cánh cửa lớn dày cộp ra, chuyển đồ đạc mang theo vào trong phòng.
Chuyển xong đồ đạc, Cổ Sơ Tình thắp nén hương cho tổ tiên của nhà họ Cổ, sau đó khiêng một cái bàn Bát Tiên từ trong phòng chứa đồ lỉnh kỉnh ra, để đèn Thất Tinh Linh Dương lên trên đó.
“Có ai ở nhà không?” Đèn Thất Tinh Linh Dương vừa được đặt xuống, ngoài sân liền truyền tới tiếng động.
“Ai vậy?” Cổ Sơ Tình đáp lại, tưởng rằng là mấy chú bác trong thôn Đại Khẩu thấy cô trở về nên tới thăm hỏi.
Lời vừa dứt, cô nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời thượng xuất hiện ở cửa lớn.
“Các anh là…”
Cổ Sơ Tình hơi ngờ vực nhìn hai người.
Cô chưa từng sống ở thôn Đại Khẩu, chỉ quen biết một vài người của thế hệ trước, còn mấy người trẻ tuổi hơn thì chưa gặp bao giờ. Nhìn thấy hai người trẻ tuổi, cô vô thức tưởng rằng họ là người của thôn Đại Khẩu.
Tới lúc nhìn rõ ngoại hình và cách ăn mặc của hai người, ngay lập tức Cổ Sơ Tình quẳng đi loại suy nghĩ này.
Hai người vừa tới ăn mặc xa xỉ, toàn thân toát lên vẻ tự tin, hoàn toàn khác với những người trẻ tuổi rời xa quê hương. Hơn nữa, người có ngoại hình xuất chúng kia trong hai người còn đeo một chiếc đồng hồ cổ trên tay.
Phàm là những đồ vật có dính dáng tới chữ ‘cổ’, giá cả nhất định không tầm thường. Người có thể mua được loại đồng hồ này không giàu có thì cũng được quý nhân phù trợ.
“Các anh là ai, sao lại tới nơi này?”
Nếu như đã không phải người của thôn Đại Khẩu, Cổ Sơ Tình cũng lười để ý tới họ. Lúc cô đang chuẩn bị thu lại ánh nhìn, khoé mắt lại vô tình quét qua người đàn ông đeo đồng hồ cổ kia.
Biểu cảm của cô bỗng nhiên khựng lại, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi. Trên người người này... hình như có chút cổ quái.
Lông mày Cổ Sơ Tình khẽ động, đồng tử tụ lại, nhìn thẳng vào người đó. Sau khi nhìn một lượt, Cổ Sơ Tình nhăn trán, trong mắt lộ ra vẻ sửng sốt. Là dương khí, dương khí thật nồng.
Dương khí trong cơ thể của người này sắp hóa thành thực chất rồi, đơn giản mà nói anh chính là một mặt trời di động.
Cô chưa từng nghe nói qua loại dương khí nặng tới như vậy, đến cả cổ thư lưu truyền của nhà họ Cổ cũng chưa từng nhắc tới loại người này.
Người này có mệnh cách gì vậy, sao dương khí lại nặng đến vậy? Bỗng dưng, Cổ Sơ Tình cảm thấy ghen tị, thầm than ông trời coi trọng người này coi nhẹ người kia.
Cách biệt âm dương sao lại lớn như vậy chứ...
Cô sinh vào năm âm tháng âm giờ âm địa âm, âm khí nặng, ra đời đã có số mệnh phải chết, miễn cưỡng sống sót nhưng đã định có một cuộc đời bấp bênh.