Chương 8 Vân Nhã có thai
"Chuyện gì vậy?"
"Chúng ta có một bệnh nhân, cô ấy bị hành hung"
"Báo cáo tình trạng hôn mê cấp độ 6"
"Chuẩn bị cấp cứu một chút"
"Cô ấy mất ý thức rồi"
Hơn mười hai giờ đêm, Cổ Hành Khiêm vừa nhìn thấy bệnh nhân đang chờ mình cấp cứu thì đột nhiên sững ra.
"Là cô ấy?"
Cô gái vừa mới xuất viện không lâu, bây giờ lại quay về trong tình trạng còn thảm hại hơn. Cố Hành Khiêm vẫn chưa quên cô.
"Bác sĩ Cố?" Y tá bên cạnh thấy Cổ Hành Khiêm hơi ngẩn người thì lên tiếng nhắc, lúc này Cổ Hành Khiêm mới lấy lại tinh thần.
Trên người của Hạ Du toàn ra vết thương chằng chịt, từ lưng đến eo, cánh tay, dọc bắp đùi, có vết rách toạc ứa máu, có chỗ thì bầm tím, có chỗ lại đỏ hỏn lên, vừa nhìn đã biết kẻ ra tay đánh cô không hề lưu tình, thậm chí còn vô cùng quyết liệt thô bạo.
Hơn một giờ sơ cứu và băng bó, cuối cùng tình trạng của Hạ Du cũng đã ổn định, Cố Hành Khiêm còn cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt giúp cô.
Y tá nhìn thấy lớp băng trên mặt của Hạ Du được tháo ra, đã vội lên tiếng: "Hình như vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng"
Lúc này, Hạ Du lại đang phát sốt, Cổ Hành Khiêm nhíu đôi lông mày.
"Chuẩn bị tiêm cho cô ấy"
Tần Minh Tư lái xe rời khỏi bệnh viện thành phố, nhưng hắn không về biệt thự, mà rẽ sang một hướng khác.
Tại Thất Sắc, một club sang trọng bậc nhất Đông Nam Á dành cho giới thượng lưu, nằm trong quyền sở hữu của Tần gia, mà làm chủ hiện tại là Tần Minh Tư.
Tần Minh Tư ngoài làm chủ tịch của JK, còn tiện tay kinh doanh thêm vài cái nhà hàng và club nữa, ở Hoa Quốc này, hắn có thể nói là một trong những doanh nhân trẻ thành đạt vô cùng. Sinh ra là đại thiếu gia của dòng tộc danh giá đã cho hắn một xuất
phát hơn người, cộng với trí tuệ và năng lực tuổi trẻ, cái gì cũng có, chỉ là luôn không cảm thấy vui vẻ.
Hạ Du, người phụ nữ chết tiệt ấy, cô ta dễ dàng biến cuộc sống của hắn trở thành ác mộng. Quá khứ cũng thế, mà hiện tại cũng như vậy.
Tần Minh Tư chẳng mấy nâng ly rượu trên bàn lên, uống một hơn cạn sạch. Phía đối diện, Đường Minh và Tạ Duy Tôn mỗi người ôm một cô gái, có chút thú vị nhìn hắn:
"Minh Tư, rượu có mạnh đến mấy cũng không mạnh bằng phụ nữ"
Tạ Duy Tôn tốt bụng nhắc nhở hắn một câu,sau đó cười hà hà, có vẻ cao hứng khi Tần Minh Tự gọi bọn họ đi uống rượu vào nửa đêm như thế này.
Tần Minh Tư Xoay ly rượu trong tay, khóe miệng nhếch lên cay nghiệt.
"Đúng là không bằng thật"
Phụ nữ là loài giảo hoạt, sẵn sàng đâm người một nhát. Cứ như Hạ Du là một ví dụ, làm gì có loại rượu nào hơn được cô ta chứ?
Vị cay nồng còn lưu trong cổ họng, hắn đặt ly xuống bàn, một cô gái trẻ lại tiến tới, rót rượu vào ly cho Tần Minh Tư.
"Tôi thấy cái cô Vân Nhã gì đó, cũng không tệ mà"
Việc gần đây Tần Minh Tự qua lại với một người tên Vân Nhã, bọn họ đương nhiên cũng được biết qua. Hơn nữa đến việc Tần Minh Tư nhìn trúng cô ta bởi vì cô ta có nét giống với Thy Nhã, bọn họ cũng suy đoán ra cả.
Đúng lúc này, quản lí Ngô bước vào, bà ta còn dẫn theo sau một cô gái trẻ
"Ông chủ, con bé này mới tới, tôi phân phó cô ta ở đây hầu rượu cho ngài, không biết ý kiến ngài ra sao?"
Tần Minh Tư lâu lắm mới đích thân tới chỗ này, không biết vì muốn uống rượu giải khuấy thật hay muốn kiểm tra chất lượng hoạt động của quán, nói chung cẩn thận lấy lòng vẫn hơn.
Quản lý Ngô là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, tuy nhiên nhan sắc và được chăm sóc tỉ mỉ mà vẫn còn mặn mà, lúc này đang cười đon đả kéo tay một thiếu nữ trong bộ váy quây ngực trắng.
Đường cong không tính là quá đẹp, gương mặt lộ nét đơn thuần, xem chừng vẫn còn
là nữ sinh.
Tần Minh Tư còn chưa lên tiếng, Đường Minh đã chen vào:
“Được. Được.
Đường Minh đã nói thế, Tần Minh Tư cũng không từ chối, hắn đưa mắt nhìn thiếu nữ dáng vẻ e dè, trầm giọng:
"Bước ra đây".
Cô gái bước thêm mấy bước về phía hắn. Bộ đồ ôm sát cơ thể tôn lên đường cong hoàn mĩ, chân dài thon thả, bộ ngực mặn mà, vòng eo nhỏ gọn, làn da phấn mịn, môi đỏ, mắt trong, lông mày thanh tú, tóc đen mượt mà. Mọi thứ đều hoàn toàn vừa mắt, nhưng Tần Minh nhìn lại không ra cảm xúc gì, đôi mắt tối đen của hắn dọa đối phương càng thêm sợ hãi, tự động cắn cắn môi.
"Tên gì?
"Lưu YY"
Cô gái trả lời ngắn gọn, không thừa không thiếu. Cô quỳ xuống dưới chân hắn, tạo nhã mở một chai Vodka, rót vào trong ly thủy tinh nâng đến trước mặt hắn.
"Ông chủ, mời ngài."
Hắn cầm lấy ly rượu của cô, không uống mà đặt lại lên bàn, cuối cùng vẫn là không có cảm giác.
"Qua hầu hạ Tạ thiếu gia đi"
Nói một câu xong thì Tần Minh Tư đứng dậy, coi như đã hoàn toàn đẩy thiếu nữ này cho Tạ Duy Tôn thay vì dây dưa với cô ta.
Tạ Duy Tôn trợn mắt, mỹ nữ như vậy cũng nhường cho hắn sao? Quả nhiên tâm trạng Tần Minh Tư hôm nay đúng là kém thật.
Rời khỏi Thất Sắc, lần này thì Tần Minh Tư lái thẳng xe về biệt thự.
Cạch!
Tần Minh Tự mở cửa vào phòng ngủ trở vào phòng, thấy Vân Nhã đang thất thần ngồi ở giường.
"Tại sao còn chưa ngủ?"
Tần Minh Tư ngước nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn hai giờ sáng rồi. Vân Nhã tiến lại gần, đôi mắt trong suốt có chút buồn bã nhưng khóe miệng lại nở ra nụ cười:
"Em đợi anh về"
Nói xong lại dụi dụi vào lồng ngực Tần Minh Tư. Nghĩ hôm nay cô đã bị dọa sợ, biểu tình của Tần Minh Tư có phần ôn nhu.
"Đi ngủ đi"
Vân Nhã ngước mắt, thu hết can đảm hỏi một câu:
"Minh Tư, cô ta không phải là hầu gái đúng không?"
Câu này đã ghim trong lòng Vân Nhã từ lâu, hôm nay mới có thể bật ra ngoài.
Tần Minh Tư chưa trả lời, Vân Nhã lại dồn dập hỏi:
"Cô ta là ai? Với anh có quan hệ gì?"
"Tại sao cô ta lại ở đây?"
Tần Minh Tư nhíu mày, dần dần không vui khi bị một người phụ nữ chất vấn.
Vân Nhã lại không nhận ra điều đấy, quyết tâm truy hỏi tới cùng, cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa.
Âm điệu trong lời nói hơi run, Vân Nhã nói: "Không lẽ..anh...anh yêu cô ta?"
Yêu? Tần Minh Tự đột nhiên cười lạnh, có tình yêu nào trông giống như thế này? Hắn đẩy Vân Nhã ra một chút, duy trì khoảng cách của hai người, tay nâng cằm cô lên, đối diện với tầm mắt có phần ngoan độc của hắn.
"Vân Nhã, đừng quên vị trí của mình"
Vị trí của cô? Là tình nhân của hắn? Vân Nhã ngẩn người nhìn Tần Minh Tư rời đi, dường như đêm nay hắn không có ý định ở trong phòng ngủ.
Vân Nhã không cam lòng, đuổi theo hẳn sang tận thư phòng.
"Vậy nếu như em có thai thì sao? Minh Tư? Anh không thể cho em danh phận ư?"
Tất cả mọi nuông chiều dịu dàng đều chỉ là ảo giác của riêng Vân Nhã, Tần Minh Tư vốn coi cô là kẻ thay thế mà đối xử.
Còn danh phận? Tất nhiên cũng không cần bàn tới.
"Danh phận? Em nghĩ mình xứng đáng với danh phận gì?"
Tần Minh Tự gạt tay Vân Nhã ra, sự nhường nhịn hoàn toàn biến mất, hắn nói với cô:
"Vân Nhã, tôi không thích phụ nữ không biết điều."
Nếu lại có một Hạ Du thứ hai, hắn sẵn sàng đá cô ra khỏi cửa. Vân Nhã cụp mắt, không còn cách nào khác mà ủ rũ về phòng.
Buổi sáng hôm sau, bảy giờ Tần Minh Tự xuống dưới lầu, phòng bếp lạnh lẽo, đồ ăn không được chuẩn bị sẵn như mọi lần, người hầu riêng của Vân Nhã là Kim Loan ngủ còn chưa dậy.
Vân Nhã cũng dậy sớm, lúc cô đi xuống thấy Tần Minh Tư đang đứng ở trong bếp, bình thản rót một cốc nước lọc.
Chưa có bữa sáng, trong nhà ngoại trừ Hạ Du, ai cũng không coi việc chuẩn bị bữa sáng là việc của mình.
Nhưng Vân Nhã xem chừng vẫn biết điều, sợ Tân Minh Tự giận, cô khẽ giọng gợi ý: "Để em gọi đồ ăn ngoài về."
Tần Minh Tư trả lời: "Không cần"
Không có khẩu vị, gọi bữa sáng cũng nuốt không trôi. Hắn uống một cốc nước rồi muốn đi thay đồ, nhưng lúc lướt qua Vân Nhã bị cô giữ tay lại.
"Việc hôm qua không phải em nói đùa"
"Việc gì?"
Hôm qua Vân Nhã náo loạn, nói rất nhiều. Tần Minh Tư vốn chẳng nhớ cô nói việc nào với việc nào nữa.
Vân Nhã trả lời: "Em có đứa bé rồi"
Tần Minh Tự nhíu mày, yên lặng nhìn Vân Nhã.
Vân Nhã lại nói tiếp:
“Có một lần quên uống thuốc. Sau đó.”
Vân Nhã còn chưa nói hết, Tần Minh Tư đã lạnh lùng cắt lời:
"Sinh nó ra, nhà họ Tần sẽ nuôi”
Không có vui mừng bất ngờ, cũng không có ấm áp dịu dàng, giọng Tần Minh Tự lãnh đạm bình thản như đang tuyên bố một vấn đề chẳng liên quan gì tới hắn. Đó là điều Vân Nhã không hề ngờ tới.
Tần Minh Tư định bước đi, Vân Nhã nhìn theo bóng lưng hắn, không biết từ khi nào một tiểu thư cao cao tại thượng như cô lại phải đi hèn mọn van cầu tình yêu từ một người đàn ông.
Thậm chí cả khi lấy đứa bé ra, Tần Minh Tư không những không để ý, so với trước kia còn đối xử lạnh nhạt hẳn đi.
Là vì Hạ Du?
Đêm qua Vân Nhã cũng không biết sau khi Tần Minh Tư kéo Hạ Du đi ra ngoài thì đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của hắn quả thực bất thường.
Giống như từ đầu đến cuối, cô chỉ là con cờ không đáng giá để hắn tiêu khiển, còn trung tâm bàn cờ của hắn, lại là Hạ Du.