Chương 18 Ông chủ tiệm hoa
“Là anh !?”
Trần Khâm nhíu mày nhìn cô gái với thân hình nhỏ gây đang đứng trước cửa tiệm, ngẩn ra mấy giây.
Vì Hạ Du bịt khẩu trang, lại để tóc mái, tính ra cả gương mặt chỉ lộ có đôi mắt, cô mặc quần bò xanh, áo dây màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len mỏng màu xanh nhạt, đeo túi vải vuông màu trắng.
Trần Khâm ngẫm nghĩ, không nhớ trong danh sách bạn gái cũ của mình có một người như vậy.
Nếu không phải bạn gái cũ của anh, vậy cô ấy sửng sốt như thế kia là ý gì?
“Anh là người cầm súng hôm đó”
Ừm, Trần Khâm tiếp tục suy tư, có hôm nào hắn không phải cầm súng, làm sao hắn nhớ được hôm đó là hôm nào?
Thấy người đàn ông như thế, Hạ Du cũng đoán anh ta không nhớ ra mình, Hạ Du tiến lại chủ động nói:
“Tôi là người từng bị một tên côn đồ truy đuổi, sau đó chặn xe anh ở giữa đường”
“À? Là cô”
Lần này thì Trần Khâm nhớ ra thật, cô gái có quấn băng trắng quanh mặt, hôm nay lại thay bằng khẩu trang.
Cô gái được Từ Vĩ Thanh ra tay cứu giúp còn nhận là người quen đây mà.
“Anh là ông chủ cửa tiệm này sao?”
Hạ Du hỏi câu này có cảm giác vui mừng lộ rõ, nếu là người đàn ông này làm chủ, có khi cô còn có cơ hội, vì cô nghĩ anh ta là người tốt, có thể sẽ nương tình mà nhận cô vào
làm.
Trần Khâm còn chưa trả lời, Hạ Du đã nói.
“Tôi tên là Hạ Du, tôi muốn xin.”
Reng! Reng!
Hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang lời Hạ Du định nói, Trần Khâm
đưa tay lấy điện thoại trong túi quần, không quên hướng tới Hạ Du:
“Ngại quá, tôi phải nghe điện thoại một chút
“Được, anh cứ nghe đi”
Trần Khâm nhìn vào màn hình hiển thị tên người gọi, ngay sau khi bắt máy đã than thở:
“Làm ơn đi đại ca, cậu bỗng dưng lại."
Chuyên môn của Trần Khâm là khám bệnh, hôm nay lại bị Từ Vĩ Thanh gọi hồn tới trông giúp tiệm hoa. Trần Khâm cảm thấy mình sắp thành robot đa chức năng luôn rồi.
Bên kia, Từ Vĩ Thanh không để Trần Khâm nói tiếp: “Cô gái vừa mới vào, có phải có gái hôm nọ từng chặn đầu xe?”
Hửm? Trần Khâm nhíu mày, xem ra Từ Vĩ Thanh đang ngồi đâu đó và xem camera nên phát hiện cô gái này vào quán.
“Phải. Sao thế?” Trần Khâm hỏi.
Từ Vĩ Thanh nói: “Cô ấy tới làm gì?”
Cái này thì Trần Khâm cũng chưa biết chắc, hắn định tùy tiện trả lời là tới mua hoa, nhưng đột nhiên nghĩ lại việc Từ Vĩ Thanh đặc biệt để ý tới cô gái này, vì thế Trần Khâm quay sang, hỏi Hạ Du:
“Ban nãy cô nói cô tới đây có việc gì?”
Hạ Du trả lời luôn: “Tới xin việc. Tôi muốn xin việc làm thêm, vì nhìn thấy quán để bảng tuyển nhân viên nên mới vào đây
Trần Khâm gật đầu, sau đó không cần hẳn nhắc lại, Từ Vĩ Thanh bên kia hẳn là đã nghe thấy.
Từ Vĩ Thanh nói: “Nhận cô ấy đi”.
Trần Khâm: “Hả? Tôi á? Tôi nhận á?”
Nhưng tôi có phải ông chủ đầu... Trần Khâm chưa kịp phun ra câu này, đã nghe Từ Vĩ Thanh lên tiếng:
“Nói với cô ấy cậu là ông chủ tiệm hoa. Không được nhắc tới tôi”
Trong lòng Trần Khâm có một vạn dâu hỏi, nhưng Từ Vĩ Thanh đã nói như thế, cậu cũng không còn cách nào, chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.
Tắt điện thoại, Trần Khâm nhìn Hạ Du đang kiên nhẫn đứng chờ hắn. Bây giờ mà
nhận luôn thì có phần hơi vô lí nhỉ?
Nghĩ đoạn, Trần Khâm hỏi Hạ Du:
“Tôi có thể hỏi cô vài câu hỏi không?”
Hạ Du gật đầu: “Được chứ?
Trần Khâm nhập vai rất nhanh, hắn hỏi Hạ Du đều là thông tin cá nhân, thi thoảng còn xen cả một ít câu hỏi về kiến thức loài hoa, tuy không tính là quá chuyên nghiệp nhưng cũng gọi là đi đúng trình tự.
“Được rồi, cô được nhận. Ngày mai bắt đầu tới làm việc?
Trần Khâm nói xong, thấy Hạ Du ngẩn người không phản ứng, hắn hơi hoang mang dò hỏi:
“Không lẽ cô chế lương thấp?”
Hỏi xong mới phát hiện hai mắt Hạ Du đỏ lên, dường như cô ấy đang muốn khóc, nhưng lại cố gắng kìm chế lại, chớp chớp mắt, để quầng nước trong suốt đọng ở vành mi.
“Tôi..tôi được nhận thật sao?”
Trần Khảm trả lời: “Ừ, cô được nhận. 1000 USD là lương thử việc, nếu làm tốt sẽ tăng lương. Một ngày bốn tiếng từ 10h sáng tới ba giờ chiều. Không có vấn đề gì chứ?"
Hạ Du gật đầu: “Được, không vấn đề
Nhưng nghĩ một chút, cô lại dè dặt hỏi lại: “Nhưng mà tôi.”
Trần Khâm nói: “Cô làm sao? Cứ nói đi không cần ấp úng
Thứ bảy và chủ nhận tôi không đi làm được”
Hai ngày cuối tuần Tần Minh Tư thường ở nhà, nên cô không thể trốn ra ngoài được, hắn mà biết sẽ đánh gãy chân cô.
Trần Khâm bật cười: “À, cái này thì không cần lo. Vừa hay quán chỉ mở từ thứ hai tới thứ sáu”
“Thật sao?”
Đôi mắt Hạ Du sáng lên lấp lánh, rất giống hai vì tinh tú nhỏ. Cô cảm thấy đúng là không còn gì may mắn hơn thế nữa.
Trần Khâm đứng lên: “Hôm nay cô về được rồi, ngày mai bắt đầu đi làm”.
Đây có lẽ sẽ là quán đầu tiên và cũng là quán cuối cùng phỏng vấn Hạ Du mà không yêu cầu cô bỏ khẩu trang, sau đó trực tiếp nhận cô vào làm luôn.
Hạ Du rối rít cúi đầu cảm ơn mấy lần rồi mới đẩy cửa ra về.
Ngay sau khi Hạ Du đi, Từ Vĩ Thanh xuất hiện. Trần Khâm đang ngồi chơi điện tử, thấy Từ Vĩ Thanh đẩy cửa đi về phía hắn.
“Phỏng vấn xong rồi. Người cũng đi rồi”
Thông báo cho Từ Vĩ Thanh xong, lại tiếp tục dán mắt vào điện thoại. Hiếm khi có bác sĩ nào lại sở hữu tác phong không nghiêm chỉnh như hắn, nhưng Từ Vĩ Thanh dường
như đã quen.
“Câu trả lương cô ấy bao nhiêu?”
"1000 USD."
“Quá thấp” Từ Vĩ Thanh đánh giá, Trần Khâm ngước mắt lên nhìn:
Pita
“Hay cậu muốn đem cả sản nghiệp cho người ta?”
Trần Khâm híp mắt, muốn thăm dò ra một tia cảm xúc từ người đối diện, nhưng Từ Vĩ Thanh vẫn lạnh bằng băng, cuối cùng Trần Khâm đành từ bỏ, trực tiếp hỏi:
“Nói đi, cậu với cô gái ấy có quan hệ gì?”
Từ Vĩ Thanh trả lời: “Không có
“Không có mà cậu giúp người ta thoát khỏi tay côn đồ, sau đó bây giờ lại nhận vào tiệm hoa”
Từ Vĩ Thanh vẫn thản nhiên đáp: “Dù là người khác tôi cũng sẽ làm vậy?”
Trần Khâm: “Hừ, đừng có điều. Cậu còn tính lừa được tôi?”
Trần Khâm quen Từ Vĩ Thanh đã ngót ngét mười năm, sao có thể không phân biệt được đâu là thật lòng đầu là cố tình che giấu.
Từ Vĩ Thanh không trả lời Trần Khâm, anh nói: “Bất luận thế nào, cậu chỉ cần đóng tốt vai ông chủ của cậu là được rồi”
Trần Khâm không biết nên cười hay nên khóc: “Tôi không những phải làm bác sĩ cho cậu, khi thì làm bảo mẫu, khi thành thư ký, bây giờ còn thành diễn viên luôn rồi”
Từ Vĩ Thanh nói: “Cậu chê ít sao? Cần thêm vai?”
Trần Khâm: “...”
Tại sao hắn lại đi theo một con người như này không biết.
***
Biệt thự Ngô gia, trong phòng của mình, Vân Nhã đang điên cuồng đập phá đồ đạc
một cách giận dữ.
Kim Loan đứng nép ở góc tường, muốn tiến lại ngăn cản nhưng cũng sợ chính mình trở thành đồ vật cho tiểu thư phát tiết. Cuối cùng cứ chần chừ tới lui.
Vân Nhã ném một cái bình hoa vỡ tan, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng bây giờ đỏ bừng vì giận dữ.
“Con khốn Hạ Du..tất cả chỉ vì mày”
Từ chữ như rít qua kẽ răng, mang theo hận thù nồng đậm. Nếu không phải vì Hạ Du, Tần Minh Tư cũng sẽ không lạnh nhạt với Vân Nhã, bây giờ cô nghiễm nhiên trở thành công cụ làm ấm giường cho hắn, gọi tới là tới đuổi đi là đi, một chút tự tôn cũng không cho cô.
Vân Nhã càng nghĩ càng nổi nóng.
Thứ cô muốn là danh phận Tần thiếu phu nhân đường đường chính chính, chứ không phải một ả tình nhân được bao nuôi.
Tiền cô có, nhà cô có, xuất thân làm tiểu thư cành vàng lá ngọc, cũng từng chơi bời qua lại với không ít công tử quyền quý, nhưng đây là lần đầu tiên có một người đàn ông mà Vân Nhã không thể nắm giữ được.
Kim Loan cuối cùng cũng thu can đảm để tiến gần về phía Vân Nhã, hạ thấp giọng nói:
“Tiểu thư, đừng nổi nóng. Chúng ta từ từ nghĩ cách. Em không tin tiểu thư lại không
trị được con n”
“Hừ, đương nhiên phải nghĩ cách”.
Nếu biết mọi chuyện trở nên như vậy, Vân Nhã đã sớm nhờ Đường ca lấy mạng Hạ Du từ đêm đó thay vì chỉ để lại mấy nhát rạch mặt.
Đột nhiên nghĩ ra điều gì, Kim Loan nói:
“Tiểu thư, qua ba ngày nữa là tiệm hoa Sillage chính thức khai trương. Không phải có rất thích hoa của tiệm này sao, tới lúc đó có thể đi xem một chút, tâm tình sẽ tốt hơn”
Nghe tới cái tên Sillage, Vân Nhã dường như đã nguôi ngoai cơn giận, cố gắng điều chỉnh tâm tình thêm một chút, Vân Nhã sau khi bình tĩnh lại nói với Kim Loan:
“Gọi người thu dọn đống này đi”
Sau đó Vân Nhã đứng lên, hôm nay đúng là bực bội, cần phải đi uống vài ly.