Tần Minh Tư vừa mới đẩy cửa bước vào phòng, một cảm giác lạnh lẽo đột ngột bao phủ lấy hắn. Tần Minh Tự nheo mắt, vươn tay bật đèn.
Đồ đạc của Hạ Du vốn đã không nhiều, hiện tại người không còn ở đây nữa, đồ vật trong phòng trông càng trở nên nghèo nàn tới đáng thương.
Tần Minh Tư tiến lại, giờ hắn mới để ý tới việc căn phòng này của Hạ Du vốn không có giường, nơi cô ngủ là một tấm đệm được trải ra, không dày lắm, có lẽ mùa đông sẽ rất lạnh.
Hắn ngồi yên tĩnh một hồi, bực bội trong lòng vẫn là không có cách nào giải tỏa được, Tần Minh Tư đứng lên, vung chân đá mạnh một cái vào chiếc tủ nhỏ kê bên cạnh, không ngờ chiếc tủ quá cũ, chịu không nổi một lực này, lập tức đổ xuống, đồ vật bên trong bắn ra tung tóe, một cuốn sổ nhỏ vô tính văng vào cổ chân Tần Minh Tư, còn cả mấy lọ thuốc sau khi văng ra thì bật nắp, thuốc ở bên trong rơi vãi khắp nơi.
Tần Minh Tư cúi đầu, trước tiên nhặt cuốn sổ lên, sau đó mới nhặt hộp thuốc gần mình nhất, hắn chăm chú nhìn vào dòng chữ ghi bên ngoài hộp thuốc.
"SSRIS"
Tần Minh Tư cau mày, đây là thuốc dành cho người bị trầm cảm, Hạ Du không lẽ.. ?
Nghĩ tới đây, không hiểu vì sao mấy ngón tay lại run nhẹ, Tần Minh Tự nhìn tiếp tới cuốn sổ trên tay mình, bìa sổ màu nâu, có chút cũ kỹ, phủ đầy bụi, giống như đã lâu không được người khác động tới.
Tần Minh Tự mở trang đầu ra, ngay ở trang đầu có kẹp một bông hoa phượng, được dán cẩn thận, bên dưới còn có tấm hình của một thiếu niên, tuy ảnh đã cũ, không biết có phải bị rơi vào nước hay không mà trở nên mờ nhòe, người khác có thể không nhận ra được, nhưng Tần Minh Tự sao có thể không nhìn ra? Bởi vì người trong tấm hình này chính là hắn, hắn của thời niên thiếu.
Bức ảnh này là chụp lén, bởi vì trong hình Tần Minh Tư hoàn toàn không nhìn vào ống kính, ước lượng thời gian có lẽ là vào năm hắn tốt nghiệp trung học phổ thông, mặc áo sơ mi trắng cài huy hiệu đoàn trên ngực áo, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh.
Lật trang thứ hai, lại là một tấm ảnh khác, kích cỡ nhỏ hơn tấm ở trang đầu, bên dưới
ảnh ghi thông tin của Tần Minh Tư. Từ ngày sinh tới cung hoàng đạo, màu sắc yêu thích tới món ăn yêu thích, những nét bút nghiêng nghiêng bằng mực xanh hiện trên nền giấy
có phần ố vàng, đánh mạnh vào tâm trí Tần Minh Tư.
Trang thứ ba, ảnh Tần Minh Tư hồi nhỏ hơn một chút, có lẽ là khoảng mười một, mười hai tuổi.
Ghi chú bên dưới của Hạ Du: [Tám tuổi, lần đầu tiên gặp được anh. Có lẽ anh không biết, thời khắc anh xông tới đánh cho kẻ bắt nạt em một trận dường như đã trở thành hình ảnh vô cùng đẹp đẽ trong lòng em, in đậm mãi suốt những năm dài tháng rộng sau này”
Trang thứ tư, ảnh Tần Minh Tư cầm bằng tốt nghiệp cấp hai, còn có một tấm ảnh nhỏ của Hạ Du bên cạnh, thiếu nữ xinh xắn cười lên rất động lòng, vui vẻ lan tới tận đáy mắt.
Ghi chú bên dưới của Hạ Du: [Mười hai tuổi, em vừa vào trường, anh đã sắp ra trường, chỉ học cùng anh được có một năm. Nhưng không sao cả, một năm này với em đã vô cùng mãn nguyện. Có thể lén lút nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể chìm trong dòng người thoải mái hò hét cổ vũ cho chàng trai em thích, đó là loại khoái cảm tuyệt vời gì chứ? Vì vậy, Tần Minh Tư, em thực sự rất mãn nguyện. Ở chặng đường kế tiếp, em nhất định vẫn sẽ đuổi theo bước chân của anh.]
Tran thứ tư, trang thứ năm...trang thứ mười...tới trang thứ mười lăm, tất cả đều như đi theo một nguyên tắc nhất định, đề kèm theo ảnh của Tần Minh Tư ở những khoảnh khắc khác nhau, bên dưới có lưu bút của Hạ Du.
[Hôm nay là sinh nhật anh, Tần Minh Tư. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, bình an]
[Gần đây có phải anh đang thích một người?]
[Chúng ta đều thật lạ lùng, vì không bao giờ quay đầu nhìn lại phía sau, nên không biết rằng thật ra cũng có một người luôn dõi theo mình. Hôm nay em nhận được một bức thư tỏ tình, không biết ai gửi. Cậu ấy nói không cần câu trả lời của em, chỉ muốn nói ra tình cảm của mình là đã mãn nguyện rồi. Em có nên học tập cậu ấy không?]
[Đứng trước anh, cuối cùng vẫn không thể mở lời.]
[Kỳ thi đại học sắp tới rồi, em rất muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ tới việc có thể được học chung trường với anh, khí thế lại dâng trào. Minh Tư, đợi em nhé, em sẽ lại tới gặp anh.].
[Hóa ra cô gái anh thích là bạn thân của em.]
[Thy Nhã không biết đan khăn, em đan giùm cho cô ấy một chiếc. Hôm nay không ngờ lại thấy anh quàng nó. Nên vui hay buồn nhỉ? Khăn của em đan được anh quàng lên, nhưng danh nghĩa người tặng nó lại không phải là em.]
Trang thứ ba mươi mốt, không có ảnh của Tần Minh Tư, cả trang giấy chỉ vẻn vẹn một dòng chữ.
[Cùng anh kết hôn.]
Từ trang này trở đi đã không còn có ảnh chụp được dán kèm nữa, chỉ có những nét bút trằn trọc của Hạ Du in trên giấy, từng chữ từng chữ đơn độc, giống như được phủ lên cả một tầng ưu thương ảm đạm.
[Nụ hôn đầu tiên. Đêm đầu tiên. Đau đớn đến kiệt quệ. Ác mộng của em chỉ mới bắt đầu thôi, phải không?]
[Anh hỏi em tại sao lại không thừa nhận tội lỗi của mình. Em lại muốn hỏi anh tại sao nhất định phải trút hết mọi tội lỗi đó lên người của em. Cũng đúng, một người xa lạ như em đối với anh thì có gì đáng tin chứ? Một người đã táng gia bại sản, không cha không mẹ, từ trên cành cao rơi xuống đầm lầy như em thì lấy quyền gì để tự thanh minh cho mình. Anh nói em giết thì em giết, chúng ta cứ sống cạnh nhau như vậy đi.]
[Sinh nhật của Thy Nhã. Chúc mừng sinh nhật cậu.]
[Tần Minh Tư, hôm nay sinh nhật anh, cũng là kỷ niệm 24 tháng cưới của cả hai. Chồng yêu, chắc có lẽ cũng chỉ khi viết nhật ký thế này em mới dám gọi anh một tiếng như vậy. Chồng yêu, chúc anh sinh nhật vui vẻ, bình an..
[Bảo bối, mẹ xin lỗi. Mẹ không giữ được con. Kiếp sau, nếu thực sự còn có kiếp sau, con hãy lại tới bên mẹ, để mẹ chăm sóc cho con thật tốt, nuôi dưỡng con bình an trưởng thành được không?]
Tần Minh Tư bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, đọc tới dòng này, tay hắn giữ trên tờ giấy run lên.
Bảo bối? Hạ Du mang thai?
Vì mấy trang sau Hạ Du không ghi ngày tháng nữa, nên Tần Minh Tư không biết được cô viết dòng này vào thời điểm nào. Nhưng đã viết rõ ràng như thế, hẳn đây là sự thật.
Mang thai, sảy thai...mà cả quá trình Tần Minh Tư đều không hề hay biết?
Tần Minh Tư tỉ mỉ nhớ lại, cố gắng nhớ xem có khoảng thời gian nào Hạ Du đặc biệt khác thường, nhưng hắn không thể nhớ được. Bởi vì hắn vốn chưa từng để ý tới Hạ Du.
Tần Minh Tư hít một hơi sâu, lật giở tiếp cuốn sổ. Càng về sau, Hạ Du càng viết ít đi, thưa thớt.
[Tần Minh Tư, em không yêu anh nữa.]
Trang cuối cùng của cuốn sổ, không biết được ghi vào ngày nào, những nét chữ run rẩy, trang giấy nhàu nhĩ và nhòe mực, có lẽ Hạ Du đã khóc khi viết chúng.
Tần Minh gập lại cuốn sổ, không kịp khống chế đôi bàn tay đang run lên, dưới sàn vẫn ngổn ngang những viên thuốc nhỏ màu trắng, căn phòng dường như trở nên lạnh hơn thời điểm ban nãy khi hắn mới bước vào.
Hóa ra, có quá nhiều chuyện hắn không hề hay biết.
Tần Minh Tư vùi mặt vào tay, thái dương đau dữ dội, phế quản ứ tắc, trái tim như bị thắt chặt, hô hấp trở nên khó khăn hơn bình thường.
Gió thu se lạnh theo khe hở của cửa sổ tràn vào phòng, một đêm nặng nề chậm chạp trôi.