Chương 3 Ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân
Trong phòng VIP của khách sạn, hơi thở nặng nề của người đàn ông bền chặt cùng những âm thanh rên rỉ kiều mị.
“Nhã..”
Tần Minh Tư ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, hạ thân từng nhịp luân động. Vân Nhã ôm ghì cổ hắn, đáy mắt mông lung ý cười thỏa mãn. Cô không nghĩ người đàn ông này lại chủ động gọi cho mình nhanh như vậy.
Bộ dạng rõ ràng một tầng lãnh đạm xa cách, cuối cùng vẫn không chống lại được sức hút của phụ nữ đẹp.
“Nhã... Nhã...”
Hắn gọi rất nhiều lần một cái tên, ôn nhu lại trầm ấm như vậy, thật không nghĩ ra là đang gọi tên cô nhỉ? Vân Nhã biết người đàn ông này với cô làm gì có tình ý, lên giường với cô chẳng qua chỉ là một cách để hắn giải tỏa mọi cuồng nộ trong lòng.
Ở lần cuối cùng khi chuẩn bị đạt cao trào, Tần Minh Tư liền nhanh chóng thoái lui, đem toàn bộ tinh hoa phóng thích ra ga giường, hơi thở nam tính của hắn vẫn còn quấn quýt trên đỉnh đầu Vân Nhã.
Vân Nhã dụi đầu vào trong ngực hắn, giọng nói của cô mềm mại: “Em đã nói đúng mà. Anh đang có chuyện không vui”
Tần Minh Tư không đáp lại, hắn đứng dậy rời giường, đi thẳng vào phía nhà tắm.
Một đêm không thanh không sắc trôi qua.
Buổi sáng, Vân Nhã tỉnh dậy vào gần trưa, Tần Minh Tư đã không còn ở phòng khách sạn, nhưng hắn có để lại cho cô một mẩu giấy nhắn.
Trên đó viết địa chỉ cùng với số điện thoại, một dòng chữ như rồng bay phượng múa, vạn phần đẹp mắt của Tần Minh Tư hiện lên: “Tới địa chỉ này gặp tôi”
Vân Nhã nhìn ngắm thật kỹ từng đường nét in trên giấy hồi lâu, sau đó nhoẻn miệng cười.
Hạ Du đang thất thểu trở về nhà, cô không có tiền vì vậy không thể bắt xe, cứ an phận đi bộ cả một quãng đường dài.
Sáng nay vừa tỉnh giấc, Hạ Du nghe bác sĩ nói cô bị sốt cao, một người đàn ông đã
đưa cô tới bệnh viện, đồng thời thanh toán viện phí trước khi rời đi.
Người đàn ông ấy hẳn là Tần Minh Tư?
Sau đó, Hạ Du lập tức làm thủ tục xin xuất viện, cô rất chán ghét căn nhà kia, thể nhưng chán ghét hơn lại chính không khí của bệnh viện. Nó khiến cô cảm thấy bản thân yếu đuối và bất lực.
Hạ Du xách một túi giấy đựng thuốc mà bác sĩ kê cho, cũng may tuyết đã ngừng rơi, nhưng làn đường vỉa hè do có nhiều người đi lại, nền tuyết phủ trắng đã bị giẫm lem nhem, lớp tuyết mỏng tan ra trơn trượt.
Có lẽ vì sợ ngã, hoặc vì cơ thể mệt mỏi kiệt sức, Hạ Du bước từng bước rất chậm, tựa hồ một con ốc sên đang bò, nhích từng chút về phía trước.
Vừa vào đến nhà, một cảm giác lạnh lẽo trống vắng ập tới, Hạ Du nghi hoặc không biết Tần Minh Tư chưa ngủ dậy hay hắn đã sớm rời nhà.
Trong bếp, bàn thức ăn từ đêm giáng sinh vẫn y nguyên, chưa từng xô lệch, chứng tỏ hắn không động vào một chút nào.
Cô trước tiên kiếm một chút đồ ăn, ăn qua loa, sau đó uống thuốc theo đúng đơn.
Hạ Du còn phải dọn dẹp nhà, căn biệt thự bốn tầng đã qua hai ngày không dọn dẹp, có chút bụi.
Tần Minh Tư là người ưa thích sạch sẽ, hắn nhìn thấy chắc chắn không vui.
Thẳng tới chiều mới dọn dẹp xong căn nhà, biệt thự không tính là quá đồ sộ, nhưng bốn năm qua ngày nào Hạ Du cũng phải dọn dẹp mỗi ngày, tới nỗi không có nổi một hạt bụi sót lại.
Cô vừa và mấy cái áo sơ mi của Tần Minh Tư, ngón tay run lên trong nước lạnh.
Trong nhà có máy giặt, nhưng Tần Minh Tự muốn quần áo của hắn phải được giặt tay, vì vậy mặc dù bây giờ là mùa đông rét căm căm, ngón tay chạm vào nước sưng tấy nhưng Hạ Du vẫn cam chịu giặt sạch hết một thau quần áo.
Buổi tối, trước khi Tần Minh Tử trở về nhà, Hạ Du đã chuẩn bị xong bữa tối, năm món mặn cùng với một món canh đặt ở trên bàn ăn.
Thế nhưng khác với dự tính, hôm nay Tần Minh Tư không về nhà vào sáu giờ như
thường lệ.
Hạ Du nghĩ hắn có việc bận, nên sẽ về muộn.
Cũng tốt, như vậy thì cô có thể có chút thời gian cho riêng mình.
Chẳng ngờ buổi tối Tần Minh Tư vẫn không về nhà, hôm sau và hôm sau nữa cũng không thấy bóng hắn. Vì không biết Tần Minh Tư sẽ đột ngột trở về vào lúc nào, nên Hạ Du không dám xao nhãng.
Trước năm giờ sáng vẫn thức dậy dọn dẹp nhà cửa, sau đó làm một bữa sáng đặt gọn gàng trên bàn.
Sáu giờ chiều đúng giờ tan tầm, bồn tắm với nước ấm và tinh dầu phải được chuẩn bị sẵn, Tần Minh Tư có thói quen vừa về nhà là sẽ đi tắm.
Bảy giờ, bữa tối lại được hoàn thành, nếu không chuẩn bị đúng giờ, Tần Minh Tư sẽ nổi giận.
Bốn năm, gần 1500 ngày đều như một, đây đã là quy luật bất thành văn từ ngày đầu tiên cô dọn về căn nhà này.
Ban ngày làm việc quần quật, ban đêm trở thành công cụ phát tiết của Tần Minh Tư.
Cuộc sống của Hạ Du giống như đèn cạn dầu, leo lét không thể tỏa ra hào quang rực rỡ, mà càng ngày càng bị nhấn chìm vào bóng đêm vĩnh hằng.
Hạ Du nhiều lần tự hỏi bản thân mình, là cô đã đặt bước chân sai từ điểm nào?
Có thể là từ năm tám tuổi, Hạ Du lần đầu gặp Tần Minh Tư. Thời điểm khi nhìn thấy người con trai ấy xông ra đánh cho tên bắt nạt cô một trận, cô đã chắc chắn rằng trong mắt cô từ nay về sau chỉ có mình hắn.
Nếu không lưu tầm, sẽ không có vướng bận.
Có thể là từ năm mười hai tuổi, duyên số đưa đẩy cô học chung trường với Tần Minh Tư, hắn trên cô ba lớp, như cái bóng nhỏ âm thầm dõi theo hắn suốt thời áo trắng, tình cảm càng ngày càng lớn.
Nếu không động lòng, sẽ không có bị thương.
Cũng có thể từ năm mười bảy tuổi, vì ôm giấc mộng được chung trường đại học với Tần Minh Tư, Hạ Du không quản ngày đêm ôn luyện.
Nếu không cố chấp, sẽ không có dây dưa.
Hoặc cũng có thể là vào sinh nhật năm mười tám tuổi, thời khắc Hạ Du cầm trên tay giấy báo đỗ của trường đại học, siết đến nhàu nát, đồng tử đen nhánh giãn ra, phản chiếu hình ảnh căn biệt thự nhà mình chìm trong biển lửa đỏ rực, hung tàn khôn cùng.
Hạ Du ngây ngốc sống mười tám năm, lại không biết ba mình làm ăn đã gây thù kết oán với thể lực nào, biệt thự bị đốt cháy, Hạ Du bị truy đuổi khắp nơi.
Một vụ tai nạn nơi ngã tư đường, khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện đã bị tố cáo là tội
phạm gây ra cái chết của Thy Nhã.
Thy Nhã, bạn thân của cô, cũng đồng thời là người con gái Tân Minh Tư yêu.
Sao cô có thể hại cô ấy đây?
Trong một đêm táng gia bại sản, ba mẹ chết trong đám cháy, bà nội là người duy nhất thoát nạn nhưng lại bị thương nghiêm trọng, trở thành người thực vật, bóng đêm vây khốn cô trong cùng cực đớn đau.
Ai oán tới mức nghiệt ngã.
A
Luật pháp không đủ chứng cứ để ràng buộc Hạ Du, tống cô vào tù.
Nhưng Tần Minh Tư lại dùng một tờ giấy đăng kí kết hôn để trói chặt cô, chặt đứt đôi cánh tự do của cô, nhốt có trong chiếc lồng giam hạn hẹp mà hắn đã tạo ra.
Giọng nói lạnh lùng đầy vẻ hung ác là thứ cả đời này cô không thể quên được, hoàn toàn khác với dáng vẻ thiếu niên rực rỡ như mặt trời mà cô đã trầm mê suốt cả quãng đời tuổi trẻ.
Tần Minh Tư nói: “Ký vào đi. Món nợ tàn khốc này, cô nhất định sẽ trả phải trả bằng sạch. Tôi sẽ giày vò cô cả đời”
Hắn nói sẽ giày vò cô cả đời.
Cả một đời...thực sự là quá dài.
***
Hơn hai tuần Tần Minh Tư không về nhà, ngược lại nơi lui tới của hắn là một căn hộ nằm ở phía Tây thành phố.
Chiếc W motors Lykan Hypersport màu bạc tiến thẳng vào cổng lớn, Vân Nhã mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, đứng ngoài ban công nhìn chăm vào người đàn ông vừa bước xuống xe, theo sau hắn còn có một vật nhỏ tròn tròn.
Tần Minh Tư nhanh chóng bước lên lầu, đứng ở phía sau cô.
“Em nhìn cái gì vậy?”
Vân Nhã xoay người lại, tự nhiên ôm lấy hắn, giọng nói xen lẫn ý cười:
“Nhìn anh”
Lúc này Vân Nhã mới để ý đến vật nhỏ nhiều lông ban nãy thì ra là một chú chó , mà chú chó này lại đang rất ngoan ngoãn đứng cách hắn một khoảng, đôi mắt to tròn đen láy của nó cũng đang hướng về phía cô.
Vân Nhã buông hắn ra, tiến lại gần chú chó nhỏ, cúi xuống ôm nó lên
“Trông nó đáng yêu quá!”
Tần Minh Tư cũng tiến lại đứng bên cạnh cô, hỏi: “Thích không?”
“Đương nhiên là thích rồi”
Vân Nhã luôn đặc biệt có cảm tình với những thứ tròn nhỏ đáng yêu.
“Có nó bên cạnh sẽ giúp em bớt nhàm chán”
Vân Nhã nhẹ nhàng đặt vật nhỏ xuống đất, tiến lại hôn nhẹ vào má hắn, cười ngọt ngào:
“Minh Tự, cảm ơn anh”
Tần Minh Tư vươn tay kéo Vân Nhã lại gần, hôn phớt qua trán cô một cái, sau đó hắn nói:
“Dọn đồ đạc của em đi. Chúng ta chuyển tới một nơi”