“Cô là...?”
Hạ Du vừa mới đi xuống dưới lầu, bắt gặp một người phụ nữ vừa vặn đứng ở trước cửa lớn, đối phương nhìn Hạ Du như dò xét, ngập ngừng lên tiếng. Rõ ràng Vân Nhã không hề ngờ tới việc trong nhà của Tần Minh Tư lại xuất hiện một người phụ nữ khác.
Tần Minh Tư kéo theo một cái vali màu đen, là hành lí của Vân Nhã.
Vân Nhã thấy Tần Minh Tự xuất hiện, quay sang nhìn hắn. Tần Minh Tư không chờ cô lên tiếng hỏi đã nói luôn:
“Cô ta là người hầu”
Người hầu...hai chữ này rơi vào tai Hạ Du, đã hạ thân phận của cô xuống hẳn một hố sâu. Nhưng cô không lên tiếng thanh minh, làm đúng bổn phận của người hầu, tiến lại muốn lấy vali hành lí mà Tần Minh Tư đang giữ.
Tần Minh Tư không khách sáo, lạnh lùng nhìn Hạ Du một cái rồi ôm theo Vân Nhã đi thẳng lên lầu.
Hạ Du tự biết mang hành lí lên theo hai người.
Va li đồ không lớn lắm nhưng không biết được nhồi nhét những gì mà vô cùng nặng, Hạ Du chật vật mới lôi lôi kéo kéo được chiếc va li lên tới tận tầng bốn, gương mặt vốn trắng nhợt giờ đã hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Vân Nhã đang ở trong phòng chơi đùa một chú chó bông nhỏ, luôn miệng gọi là Bạch Tử. Tần Minh Tư đứng ở trước gương, đang nới lỏng cà vạt.
“Chuẩn bị nước tắm”
Trước khi Hạ Du định ra ngoài, Tần Minh Tư ra lệnh. Thế là cô lại quay ngược trở vào bồn tắm, xả nước, dùng tay ước lượng độ ẩm vừa phải, hòa thêm tinh dầu.
Sau khi mọi việc xong xuôi mới đi ra.
Trong phòng còn Vân Nhã và Tần Minh Tư, Vân Nhã lên tiếng hỏi:
“Cô hầu gái của anh bị cấm sao? Không biết vâng dạ, không có gia giáo”
Dù sao Vân Nhã cũng là xuất thân tiểu thư cành vàng lá ngọc, dường như được nuông chiều từ nhỏ, tùy ý đẹp trên kẻ dưới mà đi lên, vì vậy nhất là đối với người hầu trong nhà, yêu cầu tương đối khắt khe.
Tần Minh Tư thấy Vân Nhã không vui, tiến lại hôn môi cô một cái, đáy mắt có phần nuông chiều.
“Không bằng em giúp anh dạy lại cô ta đi?”
Nửa thật nửa đùa nói một câu, sau đó Tần Minh Tư bỏ vào nhà tắm. Hắn vốn không biết rằng một câu nói hời hợt của mình lại được Vân Nhã ghim sâu trong lòng.
Mùi tinh dầu dìu dịu từ trong nhà tắm dường như len lỏi qua khe hở, tràn cả ra ngoài. Bạch Tử quấn quýt cọ vào chân Vân Nhã, cô cúi người ôm nó lên, quyết định đi xuống dưới lầu.
Bây giờ là gần bảy giờ, Hạ Du đang ở trong bếp bận rộn với bữa tối. Cô đã chuẩn bị đâu ra đó, chỉ còn nồi canh nấm hương đang sôi ùng ục.
Vân Nhã tiến lại gần, ánh mắt quét qua một lượt những món ăn trên bàn, nhíu đôi lông mày.
“Nấu lại đi” Dùng giọng điệu ra lệnh nói với Hạ Du, hoàn toàn coi mình là bà chủ cả
căn biệt thự này.
Hạ Du quay lại nhìn Vân Nhã, không hiểu ý của cô ta.
“Điếc sao? Tôi không thích ăn mấy món này, kêu cô nấu lại”
Không có Tần Minh Tư bên cạnh, Vân Nhã bộc lộ rõ là bản chất của một vị tiểu thư kênh kiệu khó tính, giọng nói trong trẻo dịu dàng cũng biến tấu, trở thành đanh đá ngoa ngoắt.
Hạ Du quay đi, quyết định làm ngơ.
Vân Nhã thấy biểu hiện của Hạ Du như vậy, đặt Bạch Tử xuống.
Sau đó loảng xoảng một chuỗi âm thanh đổ vỡ, Hạ Du bị dọa giật mình, lần thứ hai quay người nhìn lại đã thấy cả một bàn thức ăn bị gạt rơi xuống đất, bát đĩa vỡ tan tành, đồ ăn vung vãi dưới nền.
Ha Du: "???"
Hoàn toàn là một vẻ mặt không thể hiểu nổi, Vân Nhã thấy Hạ Du ngạc nhiên như thế, nhếch môi cười nhạt.
Giọng nói của Tần Minh Tư vang tới từ phía sau: “Âm thanh gì vậy?”
Vân Nhà phát hiện ra Tần Minh Tư đang đi tới, bắt đầu quay người chủ động chạy lại phía hắn.
“Anh xem, em chỉ nhắc nhở cô ta có mấy câu. Cô ta liền động tay động chân, hất đổ
cả một bàn ăn”
Tần Minh Tư nhín mày, hết nhìn Vân Nhã đang uất ức lại nhìn Hạ Du ngẩn người đứng ở trong nhà bếp, chiếc muỗng trên tay cô vẫn còn đọng một ít nước canh, chưa kịp đưa lên miệng nếm thử.
Cục diện xoay chuyển nhanh chóng tới mức làm Hạ Du sợ hãi. Hạ Du đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa mới tới biệt thự chưa được ba tiếng đồng hồ, ngày tháng sau này có lẽ càng thêm khó sống.
Tần Minh Tư bước tới cạnh Hạ Du, đôi mắt hắn nhìn cô không chút độ ẩm nào.
“Muốn làm loạn?”
Câu từ ngắn ngủi nhưng tràn đầy ý tứ đe dọa, Hạ Du biết dù bản thân thanh minh cũng không có tác dụng.
Buông chiếc muỗng múc canh trong tay xuống, Hạ Du nâng tầm mắt lên đối diện với Tần Minh Tư, không thanh minh, không có nghĩa là cô không phản kháng.
Ánh nhìn của Hạ Du hiếm khi quật cường như thế, trừng trừng đối diện với đôi mắt sắc bén lạnh lẽo của Tần Minh Tư.
Tần Minh Tư vươn tay ra, bóp chặt cằm của Hạ Du, hắn là bị ánh mắt ngoan cố của cô chọc giận, vì vậy động tác không chút lưu tình.
“Cô còn dám trừng mắt với tôi?”
Lúc Vân Nhã vội vàng tiến lên giữ lấy cánh tay Tần Minh Tư.
“Được rồi, Minh Tư. Còn trẻ chưa biết điều, chúng ta dạy dỗ lại là được. Đừng tức giận. Hôm nay em muốn ra ngoài ăn”
Tự mình diễn tròn hai vai ác quỷ và người lương thiện, đòn đánh phủ đầu của Vân Nhã quá hoàn hảo.
Tần Minh Tư bị Vân Nhã lôi đi, Hạ Du ở nhà thu dọn đống tàn tích. Chỉ tiếc một bữa ăn được cô chuẩn bị kỹ càng đã hoàn toàn lãng phí.
Trước đây hầu hạ một mình Tần Minh Tư đã cảm thấy quá sức, hiện tại còn có thêm một Vân Nhã.
Vì vậy mới qua một tuần sau khi Vân Nhã chuyển vào sống tại biệt thự, Hạ Du nhìn gầy rộc hẳn đi.
Buổi sáng, trước khi hai người thức dậy, bữa sáng phải được chuẩn bị sẵn trên bàn, một nửa theo khẩu vị của Tần Minh Tư, một nửa theo khẩu vị của Vân Nhã.
Tần Minh Tư tới công ty, Vân Nhã ở nhà chơi với con chó nhỏ Bạch Tử, Hạ Du lại bận rộn dẹp dẹp mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Giờ còn phải nấu thêm cả cơm trưa, nếu hôm nào nấu không vừa ý Vân Nhã, cả mâm cơm sẽ đổ ụp lên người Hạ Du, sau đó là vô số những lời mắng nhiếc khó nghe.
Hạ Du nhẫn nhịn, nấu lại từ đầu.
Chiều trước khi Tần Minh Tự trở về, nước ấm phải có sẵn, bữa tối cũng phải có.
Vân Nhã và Tần Minh Tư ăn tối xong thường lên phòng luôn, cũng có khi hai người bọn họ đi dạo sau bữa tối.
Mà dù họ làm gì thì cũng không ảnh hưởng tới Hạ Du.
Mặc dù luôn bị Vân Nhã nổi điên ức hiếp, nhưng bớt đi một việc trở thành công cụ làm ẩm giường cho Tần Minh Tư, Hạ Du cảm thấy có vài phần nhẹ nhõm.
Dọn dẹp xong xuôi thì cũng gần mười một giờ đêm, khi ấy Hạ Du mới được trở về góc nhỏ cuối hành lang của lầu bốn, chìm vào thế giới của riêng mình.
Mới tảm giờ sáng, trong phòng đã truyền tới âm thanh lớn.
"Xoảng!"
Hạ Du lùi lại một bước, trước ánh mắt áp đảo hừng hực lửa giận của Vân Nhã vẫn kiên trì đứng thẳng người.
“Pha cà phê nóng như vậy, cô muốn tôi chết bỏng à?”
Ly cà phê ban nãy trực tiếp hết cả lên người Hạ Du, chất màu nâu sẫm trong ly làm loang lổ một vùng áo, còn chiếc ly bị đập mạnh xuống nền, vỡ tan tành.
Không tính là quá nóng, nhưng vẫn lưu lại cảm giác bỏng rát khiến đôi lông mày của Hạ Du vô thức xô lại với nhau.
Vân Nhã không buông tha cho cô, tiến lên vung tay tát một cái.
Chat!
Hạ Du không tránh, ăn trọn một cái tát đau điếng người. Vân Nhã bắt nạt thành thói, coi việc Hạ Du cam chịu như là điều đương nhiên, sau khi ra tay còn hừ lạnh sỉ vả một câu:
“Vô dụng. Vừa nhìn đã chướng mắt”
Hạ Du mím môi, vẻ an tĩnh của cô làm Vân Nhã càng thêm bực bội.
Trong lòng Hạ Du như bốc lên một ngọn lửa lớn, nhưng được cô dùng toàn lực cổ
gắng đè xuống.
Cô đã cam chịu suốt bốn năm chung sống cùng Tần Minh Tư, cam chịu thêm nữa thì có sao?
Giống như Tần Minh Tư đã nói, nếu cô dám phản kháng hắn, hắn nhất định không cho Hạ Du cơ hội được nhìn thấy bà nội nữa.
Bà nội là người thân cuối cùng của cô trong cuộc đời này, mặc dù bây giờ vẫn đang ở trong trạng thái người thực vật, nhưng cô cũng không thể để cho bà gặp bất cứ nguy hiểm nào.
“Còn không mau đi pha cho tôi cốc cà phê khác”
Hạ Du quay người ra khỏi phòng, chưa đầy mười lăm phút sau đã mang lên một cốc
cà phê.
Vân Nhã vừa mới uống một ngụm xong thì phun ra ngay lập tức, cốc cà phê lại bị cô ta ném bay, lần này thẳng thắn đập vào trán của Hạ Du, vì khoảng cách gần cộng với lực ném không chút lưu tình, đầu óc Hạ Du choáng váng nhất thời.
Giọng Vân Nhã truyền tới ngay sau đó: “Cái quỷ gì đây? Đây mà là cà phê à?”
Vân Nhã đứng bật dậy, định vươn tay tát cho Hạ Du một cái nữa, nhưng lần này cổ tay Vân Nhã bị Hạ Du nắm được.
Chat!
Đó là giây phút đầu tiên thực sự phản kháng một người trong suốt bốn năm đằng đẳng, mặc dù người đó không phải là Tần Minh Tư.
Hạ Du nhìn Vân Nhã ôm mặt, trợn tròn mắt không tin nổi nhìn cô trừng trừng.
“Đừng ép người quá đáng” Hạ Du mở lời, câu từ trở nên bén nhọn.
Đúng lúc này cánh cửa phòng bị đẩy ra, Tần Minh Tự nhíu mày nhìn hai người phụ nữ
đang đứng đối diện nhau.
Vân Nhã vừa thấy Tần Minh Tự xuất hiện, bổ nhào vào lòng hắn, òa khóc.
“Minh Tư, cô ta đánh em. Làm gì có người hầu nào lại dám vung tay đánh cả chủ của mình chứ?”
Vân Nhã vừa nói vừa khóc, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp. Tần Minh Tư cúi đầu nhìn Vân Nhã, phát hiện đúng là bên má trái của Vân Nhã đang đỏ lên.
“Đánh em mấy cái?”
Vân Nhã nức nở: “Một..một cái.”
Sau đó còn uất ức bổ sung: “Nhưng cô ta đánh mặt em sưng lên như vậy, ngày mai em có buổi tiệc sinh nhật bạn, sao em dám đi chứ?”
Tần Minh Tư đôi mắt tối lại, cảm thấy dạo này Hạ Du đúng là ngông cuồng bất thường. Tới người phụ nữ của hắn mà cũng dám đánh.
Tần Minh Tự buông Vân Nhã ra, tiến lên trước mặt Hạ Du, sau đó vung tay giáng xuống.
Ba cái tát liên tiếp.
Bàn tay to mang theo lực mạnh mẽ, đánh Hạ Du tới nỗi khóe miệng chảy máu, ngã xuống nền đất, cơ mặt co rút vì đau.
Đánh xong, Tần Minh Tự quay ra nhìn Vân Nhã, nói: “Anh giúp em trả gấp ba lần”
Tuyệt tình tới tận cùng, không hề có lấy một phần thương xót.