• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Minh Tư kìm không được cảm giác muốn phát tiết, ném điếu thuốc vẫn còn cháy dở xuống đất, dùng mũi giày di tắt, sau đó đứng dậy cầm áo vest trên giá, mở cửa rời khỏi văn phòng. 

Tần Minh Tư lái xe thẳng một mạch tới biệt thự phía Tây, hắn biết Vân Nhã hiện tại vẫn đang ở đó. 

Mặc dù không được hắn yêu chiều như trước, nhưng hi vọng một ngày được đặt chân vào Tần gia vẫn chưa nguội lạnh. 

Vân Nhã đang ngồi trong phòng nghịch điện thoại. 

Cánh cửa giống như bị đạp ra, Tần Minh Tư vừa vào đã ném áo vest xuống giường, ôm ghì lấy Vân Nhã đang ngạc nhiên tròn mắt, hôn như trút giận. 

“Minh Tư..ưm” 

Tần Minh Tự giống như mang theo một cơn gió lạnh lẽo tràn vào nơi này, nụ hôn của 

hắn lẫn lộn rất nhiều tư vị, có giận dữ, có bất lực, có phiền não. 

"Um..." 

Vân Nhã ban đầu còn hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã định hình được sự việc, khôn khéo đáp lại nụ hôn của hắn, ở trong khoang miệng dây dưa không dứt, tay cô vòng lên ôm lấy thắt lưng hắn. Tần Minh Tư rời môi cô, hắn tiếp tục hôn lên gò má hồng hào, chuyển sang vành tai, rồi xuống chiếc cổ cao trắng ngần. Vân Nhã đưa tay kéo đầu hắn về phía bả vai mình, Tần Minh Tự gặm nhẹ lên xương quai xanh của người phụ nữ. Cô cảm nhận được tâm tình không ổn định qua từng nụ hôn vụn vặt nóng rực của hắn. Có thể sắp tới sẽ là một trận mây mưa kịch liệt ngông cuồng. Tần Minh Tư từ đầu đến cuối vẫn không mở lời, hắn cởi áo sơ mi, hai tay cố định tay cô trên đỉnh đầu, hắn thô bạo hôn Vân Nhã. 

Bầu ngực căng tròn mềm mại của cô bị tay Tân Minh Tự xoa nắn đến căng cứng kích thích, hạ thân cũng bị những ngón tay thô dài kích thích cho ẩm ướt. Hai chân Vân Nhã phối hợp dang rộng để tay hắn dễ dàng xâm nhập vào nơi cấm địa xinh đẹp. 

Tần Minh Tự gấp gáp, chưa ăn món khai vị được bao lâu thì đã muốn dùng món 

chính. 

Khoảnh khắc hắn thô bạo điên cuồng chiếm đoạt cơ thể Vân Nhã, như sóng lũ nhân chìm mọi thứ. 

Tiếng rên rỉ, tiếng hơi thở, tiếng giao hoan lẫn lộn giữa hai người. 

Một tuần trôi qua, Hạ Du vẫn chưa có tin tức. Tần Minh Tư ngày càng dễ nổi nóng, nhân viên từ trên xuống dưới bị hắn dọa tới sắc mặt chuyển xanh chuyển trắng, suy sụp tinh thần. Nhưng không ai dám ho he nửa lời, chỉ có thể cắn răng chịu đựng cho thời gian 

này mau qua đi. 

Phòng chủ tịch, thư ký chưa gõ cửa đã xông vào phòng. 

“Chủ tịch, chủ tịch, cô Hạ Du” 

Cô gái trẻ chưa nói đã nhòe cả hai mắt, dường như bị dọa tới hoảng sợ. Thanh Thuần đi theo làm thư ký cho Tần Minh Tư từ khi vừa mới tốt nghiệp đại học, tới nay cũng đã được ba năm. 

Việc Hạ Du ở trong nhà Tân Minh Tư cũng chỉ có mình cô biết, bởi vì thi thoảng cô nhận lệnh của hắn làm một số việc vặt liên quan tới Hạ Du. 

Bây giờ, người đầu tiên thông báo tin tức cho Tần Minh Tư lại cũng chính là cô. 

“Hấp tấp cái gì?” 

Tần Minh Tự rời mắt khỏi tập tài liệu trên bàn, ngước lên nhìn Thanh Thuần. 

Đúng lúc này, Tạ Duy Tôn gọi tới, Tần Minh Tự nhíu mày nhìn vào điện thoại, ra hiệu 

cho thư ký im lặng trước, hắn bắt máy. 

“Có tin tức của Hạ Du chưa?” 

Tần Minh Tư vừa bắt máy đã hỏi, đầu bên kia Tạ Duy Tôn mang tới một tin động trời: 

“An Hạ Du vừa bị tai nạn, cậu mau tới hiện trường xem sao? 

Sững sờ, Tần Minh Tư tưởng mình nghe nhầm, đôi lông mày cau lại với nhau, hắn vô thức hướng nhìn tới Thanh Thuận đang đứng ở gần cửa, hỏi cô ấy: 

“Ban nãy cố định nói với tôi cái gì?” 

Thanh Thuần run rẩy: “Chủ tịch, Hạ Du cô ấy bị tai nạn”. 

Cơ thể Tần Minh Tư bỗng run lên mà không hiểu tại sao. Tần Minh Tư đứng dậy, cảm nhận như trái tim đang đột ngột đập nhanh hơn bình thường, nhanh tới mức làm ù cả hai tai. Hình như đây là lần đầu tiên hắn trải qua loại cảm giác này, giọng nói cũng có phần ứ nghẹn. 

“Ở đâu?” 

“Vành đai hai... gần đường cao tốc, cách đây 7km” 

Giọng của Thanh Thuận càng run rẩy hơn, đủ biết đó thực sự là một vụ tai nạn tàn khốc. Mọi chuyện dường như diễn ra một cách tình cờ, nhưng cũng dường như đã được số phận an bài. 

Ban nãy Thanh Thuần vẫn còn đang ngồi trong văn phòng thư ký để làm việc, bỗng dưng máy tính hiện thông báo từ trang thời sự cô thường theo dõi. 

MC tường thuật vụ tai nạn thảm khốc ở đường cao tốc, nạn nhân mang theo giấy tờ tùy thân nên nhanh chóng được xác định được thân phận của cô ấy. 

An Hạ Du, hai mươi hai tuổi. 

Thanh Thuận nghe tới thông tin nạn nhân, phải hít liền mấy hơi để không điều chỉnh cơ thể đang run vì hoảng sợ, sau đó mới phóng sang thông báo cho cho Tần Minh Tư. 

Tần Minh Tư đứng dậy, không nói một lời nào đi thẳng xuống garage, lấy ô tô phóng 

đi. 

Đã đi được một đoạn đường, Tần Minh Tư mới sững lại, vừa rồi hắn bị sao vậy? 

Bây giờ hắn đang làm gì? An Hạ Du bị tai nạn không phải là điều mà Tần Minh Tư hắn vẫn mong muốn sao? 

Chính An Hạ Du là người gây ra tai nạn khiến bạn gái của hắn mất mạng, như vậy cô ta phải trả giá không phải là lẽ đương nhiên sao? 

Nghĩ như thế, nhưng động tác đã phản bội chính mình, chân vẫn hung hăng giẫm chân ga, chiếc xe ngày càng tăng tốc. 

Đoạn đường xảy ra tai nạn bây giờ nhìn vô cùng rối mắt, vô số người vây quanh hiện trường, tiếng còi xe cứu thương lẫn trong tiếng hô hào của cảnh sát di tản những người không liên quan khỏi khu vực. 

Tần Minh Tự cố gắng bình ổn hơi thở, nhưng phát hiện phế quản đang ngày càng căng tức, giống như không đủ oxy để hô hấp. 

Cuối cùng, hắn cũng giống như những người hiếu kỳ khác, dừng xe lại ngay giữa đường, mặc kệ những lời cảnh cáo, tiến gần về phía trước. 

“Anh này, xin dừng bước” 

“Tôi là chồng cô ta” 

Cái danh chồng không ngờ lại dùng vào lúc này, cũng không ngờ lại hữu dụng vào lúc này, cảnh sát nghe Tần Minh Tư nói vậy thì không ngăn cả nữa, vài người đang tắm tụm lại cũng tự giác nhường lối cho Tần Minh Tư bước vào. 

Càng tới gần, hình ảnh trước mắt càng hiện rõ hơn. Cô gái với thân hình nhỏ bé trong bộ váy trắng, bây giờ đã bị máu nhuộm loang lổ, một phần cơ thể vẫn còn bị kẹt dưới bánh xe container. Chỉ thấy máu thịt lẫn lộn vào nhau, đã sớm không nhìn ra dung mạo 

nữa. 

Bên tai Tần Minh Tư vẫn ồn ào tiếng động xung quanh, nhưng tâm trí của hắn như bị đóng băng, trống rỗng, không có nổi bất cứ suy nghĩ nào. 

Giống như có một trận băng tuyết đột ngột ập thẳng vào lòng, lạnh lẽo tới nỗi toàn thân phát run lên. 

Túm lấy một người cảnh sát đứng gần mình nhất, giọng Tần Minh Tư dường như có cả sự giận dữ: 

“Các người chắc chắn là An Hạ Du sao? Các người đã xác định kỹ chưa? Là cô ấy thật chứ?” 

Cảnh sát trẻ thấy Tần Minh Tư đột nhiên kích động như thế, mặc dù bất mãn với thái độ của hắn, nhưng lại không dám chống đối lại ánh mắt sắc bén như dao kia, thành thật trả lời. 

“Chúng tôi tìm được giấy tờ tùy thân trên người cô ấy” 

Giấy tờ tùy thân không lẽ còn chưa đủ chứng minh. 

“Còn có cả thứ này.” 

Người tiến tới hình như là cảnh sát trưởng, áng chừng hơn ba mươi tuổi, đeo găng tay cao su màu trắng, trên tay đang cầm một chiếc túi nhỏ hình vuông trong suốt, bên trong đựng một sợi dây chuyền bạc có lồng chiếc nhẫn tròn, dưới ánh nắng mùa hạ, vật trong túi kia giống như càng thêm sáng bóng. 

Nhẫn kết hôn của bọn họ, một chiếc đã bị Tân Minh Tư vứt đi ngay sau khi đăng ký kết hôn thành công. 

Chiếc còn lại hiện giờ đang ở trong tầm mắt hắn, trơn bóng phát sáng, lại giống như một vật có gai, xuyên thẳng vào đồng tử, khiến hắn vô thức nheo mắt. 

Cảnh sát trưởng lại nói: “Anh là chồng nạn nhân, vậy đây có phải vật của cô ấy hay không?” 

Chính Tần Minh Tư cũng không phát hiện ra khi trả lời, giọng nói của hắn vô thức trở nên run rẩy: “Là cô ấy”. 

Nạn nhân thực sự là cô ấy. 

An Hạ Du... cô ta cứ như vậy mà rời bỏ hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK