“Tút...tút”
Từng hồi chuông điện thoại ngân dài, thế nhưng chưa đợi người đầu dây bên kia bắt máy thì Hạ Du đã chủ động ngắt kết nối.
Hạ Du buông điện thoại xuống bên cạnh, căn phòng nhỏ và tối, không có giường, chỉ có một chiếc đệm được đặt lên đất, phòng không có sưởi, Hạ Du cuốn chăn bông quay người, càng cố thu mình càng cảm thấy lạnh, cơ thể nhỏ gầy run lên.
Giáng sinh, Tần Minh Tự chắc sẽ không về nhà.
Thật tốt, như vậy thì cô không cần phải sang hầu hạ hắn nữa. Hạ Du rụt cổ vào trong chăn, đêm giáng sinh lạnh lùng và lặng lẽ đến đáng sợ.
Nằm được một lúc vẫn không thể ép bản thân đi vào giấc ngủ, Hạ Du lại mở nguồn điện thoại, vào phần lịch sử cuộc gọi ban nãy, trên màn hình hiện rõ một cái tên: “Minh Tư"
Nghĩ ngợi một hồi, Hạ Du nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ tròn. Cô đứng dậy, quyết định mở cái tủ nhỏ chứa vài bộ quần áo ở góc phòng, bắt đầu từ áo giữ nhiệt, quần giữ nhiệt, tới áo len, quần bò, rồi tới áo khoác dạ màu nâu.
Khăn quàng cổ, tất tay, đều được Hạ Du kỹ càng mang vào.
Hạ Du không còn nhớ lần cuối mình bước qua cánh cổng tòa nhà này là khi nào, có lẽ đã rất lâu, hoặc cũng có thể chỉ mới đây, cô bật một chiếc ô lớn màu đen lên, che đi những bông tuyết đang rơi lất phất trên đỉnh đầu.
Đôi bốt cao bước trên nền tuyết trắng xóa, từng bước thật chậm chạp.
Đi được một đoạn không dài, một chiếc BMW màu đen đi lướt qua cô, ngay sau khi lướt qua, tốc độ xe chợt giảm dần, rồi dừng lại.
Bước từ trong xe ra là một người đàn ông, hắn ta quay người đuổi theo dáng cô, nói là đuổi theo, nhưng bước chân chẳng có gì vội vã, vẫn thản nhiên vững vàng, chỉ có điều là mỗi bước đều lớn hơn bình thường.
“An Hạ Du”
Vừa nghe thấy giọng Tần Minh Tự lạnh lùng gọi cô, Hạ Du giật mình đứng đờ ra, không cả dám quay người. Giống như một đứa trẻ làm điều sai và bị người lớn bắt gặp, cô đứng như chết lặng giữa trời, bàn tay siết cán ô màu đen chặt hơn một chút.
Giọng người kia có phần giễu cợt: “Quả nhiên là An Hạ Du thật nhỉ?”
Tần Minh Tư tiến thêm vài bước, bàn tay to của hắn vươn ra, giữ chặt lấy cổ tay của Hạ Du, thô bạo lôi cô đi tới cửa xe vẫn còn đang mở, ín vào trong.
Cả quá trình, Hạ Du vẫn không dám mở miệng nói một câu, cô cụp mi, cắn cắn môi theo thói quen.
Cô biết Tần Minh Tư đang nổi giận.
Cô cũng biết đón đợi cô tiếp theo sẽ là điều gì.
BMW của Tần Minh Tư phóng đi rất nhanh, rẽ vào cổng biệt thự, đỗ im lìm trong
garage.
Còn người trong xe thì bị Tần Minh Tư lôi thẳng lên lầu bốn, vào trong phòng ngủ, hắn đẩy mạnh Hạ Du xuống, làm cô ngã trên nền đất, cảm giác va chạm làm cơ thể hơi
đau.
“An Hạ Du, cô dám bỏ trốn?”
Hạ Du ngước lên nhìn hắn, lắc đầu: “Em không bỏ trốn”
Cô cũng không trốn được. Tần Minh Tư âm trầm cười lạnh, Hạ Du lại tiếp tục thanh minh:
“Em chỉ muốn đi thăm bà nội. Em nhớ bà”
Lời này là thật, bởi vì bà nội cô mặc dù hiện đang là người thực vật, nhưng Tần Minh Tư vẫn cử người giám sát từng giây phút. Hắn làm thế để uy hiếp cô, khiến Hạ Du ngoan ngoãn khuất phục hắn.
Tần Minh Tư đã thành công rồi, bốn năm qua Hạ Du vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, chưa từng nghĩ tới chạy trốn, cô biết cô không thoát khỏi hắn.
Trước kia cũng thế, bây giờ cũng vậy.
+
Hạ Du không hiểu vì sao Tần Minh Tư lại trở về vào lúc này, cả ba mùa giáng sinh trước hắn đều không trở về vào nửa đêm. Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của người phụ nữ ấy.
Tần Minh cởi bỏ áo khoác ngoài, ném lên giường, hắn khom người vươn tay siết được cằm của Hạ Du, tay Tần Minh Tư rất to, lực xương chắc chắn, lúc này lại dùng thêm sức, khiến cho Hạ Du cảm giác cơ hàm của mình sắp bị hắn bóp vỡ.
Cô nhíu đôi lông mày, vẻ đau đớn hiện rõ trên gương mặt.
Tần Minh Tư kéo cô ném lên giường, cay nghiệt ra lệnh:
“Cởi quần áo
Hạ Du không chống đối được hắn, như robot nhận lệnh, từng lớp phòng thủ trên người đều được cô trút bỏ, dần dần, cả cơ thể nhỏ gầy hoàn toàn hiện ra dưới ánh đèn.
Trên nước da trắng xanh yếu ớt có vài dấu vết thâm tím, bắp tay tới bắp đùi đều có
vết thương.
Tần Minh Tự chống tay xuống giường, khoảng cách gần khiến hương thơm của cả hai người hòa lẫn vào nhau. Mùi hương nam tính của hắn đàn áp chặt chẽ, hơi thở của Tần Minh Tư dường như còn thoáng qua vị rượu mà hắn vừa uống.
Không có dạo đầu, không có sự ôn nhu mê đắm khi hai thân thể giao hòa làm một, Tần Minh Tự cắn lên bả vai cô, nơi dấu răng hắn để lại, một dòng đỏ chảy ra, uốn lượn nổi bật trên da thịt tái nhợt.
Bắp đùi nhỏ của Hạ Du bị bàn tay Tần Minh Tư bóp chặt, ép cô dang rộng, ép cô tiếp nhận từng đợt công kích thô bạo ngông cuồng hắn.
“An Hạ Du, tôi đã nói với cô, không được rời khỏi đây khi tôi chưa cho phép”
Hạ Du cắn chặt môi, cắn tới mức bờ môi đau nhức sứt mẻ, nhưng vẫn quyết liệt không để bất cứ âm thanh nào phát ra khỏi cổ họng.
Chỉ có nước mắt là từng giọt lớn vượt khỏi khóe mi, nối tiếp nhau lăn dài, ướt đẫm cả
hai bên gối đầu.
Tần Minh Tư, ngay cả lúc trên giường, hắn cũng không cho cô một chút cảm xúc dự
thừa.
Mạnh mẽ, tàn nhẫn. Ngay khi gần chạm tới đỉnh điểm thì dứt khoát rút lui.
Cảm giác ấm nóng từ thứ dung dịch sền sệt vừa rơi trên mặt, mang theo nhục nhã vô hạn, một lực mạnh mẽ từ bàn tay người đàn ông vung ra sau đó, hất cả người Hạ Du văng xuống nền nhà.
Áo sơ mi màu xám của Tân Minh Tư không biết từ lúc nào đã bị mở bung mấy cúc ngực, bộ dáng ẩn hiện cực kì cuồng dã.
Giống như con thú ăn thịt nhăm nhe dòm ngó con mồi yếu ớt, khiến nó bị vây hãm trong khốn đốn cùng cực.
Hạ Du đã đưa tay lau nước mắt, cơ thể không một mảnh vải run lên bần bật, cô vội vàng lấy chiếc áo khoác dạ khoác lên người.
Tần Minh Tự nhìn Hạ Du yếu ớt bất động, khàn giọng phun ra một chữ: “Cút”
Chán ghét đỉnh điểm không hề che dấu, Hạ Du nhặt hết đồ của mình xong, loạng
choạng mở cửa rời khỏi phòng.
Trở về căn phòng nhỏ nằm im lìm ở cuối hành lang lầu bốn, ngay khi cánh cửa vừa mới đóng lại, Hạ Du lập tức suy sụp trượt xuống nền nhà.
Ngồi yên bất động.
Bọn họ sống cùng một nhà, phòng ngủ cũng ở chung một tầng, đầu hành lang là phòng ngủ của hắn, cuối hành lang là góc nhỏ của cô.
Tưởng gần ngay trước mắt, nhưng lại luôn luôn giống như ở hai thế giới tách biệt.
Cô không bao giờ lại gần được hắn, chạm được vào hắn.
Tình yêu của cô quá nhu nhược, cũng quá hèn kém.
Nỗi hận của hắn quá mạnh mẽ, cũng quá hung tàn.
Hạ Du gục đầu, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, những âm thanh cố gắng kìm nén hồi lâu lúc này như được thả trôi, thoải mái thoát ra khỏi cổ họng.
Cô bật khóc nức nở.
Từ chỗ cô nhìn qua khung cửa sổ, sau lớp kính mờ và làn tuyết trắng, đỉnh nhà thờ cổ kính như khảm sâu vào bầu trời đêm đen đặc. Bài thánh ca của tụ nữ và những người đi cầu nguyện đã ngân vang.
00h tròn, giáng sinh thứ tự sau khi Hạ Du kết hôn với Tần Minh Tư.
Cơn ác mộng này...cô biết vẫn sẽ còn tiếp tục kéo dài.
Tần Minh Tư xuống dưới lầu lấy một ly nước ấm, phòng khách thắp đèn pha lê không sáng không tối, cây thông noel được trang trí tỉ mẩn với đủ các thứ đồ lấp lánh nổi bật. Trên bàn ăn là một loạt những món ăn được bày trí rất kì công. Hắn nhìn một cái, khóe môi nhếch lên thành đường cong đầy vẻ cay nghiệt châm chọc, sau đó quay người đi thẳng lên lầu.
Trời tảng sáng, giấc ngủ của Hạ Du chập chờn hơn ngày thường, cô nheo mắt, gượng dậy muốn mở cửa đi uống nước.
Có tiếng trẻ con khóc vọng làm cô giật mình, bước chân vội vã chạy theo hướng tiếng khóc vang ra. Căn phòng cho em bé lấy tông màu xanh nhạt làm chủ đạo, vô số hình dán ngộ nghĩnh được trang trí trên tường.
Khi Hạ Du vừa đặt chân vào, tiếng khóc dừng hẳn, ở trong chiếc nôi đang lay động có một cơ thể nhỏ bé hồng hào.
"Bảo bối, là con sao?”
Giọng Hạ Du run rẩy, thế nhưng ngay khi cô tiến lại gần, thân hình của đứa trẻ ngày càng mờ dần đi, cuối cùng không còn dấu vết.
Nước mắt cô lã chã rơi xuống nền.
“Bảo bối. Mẹ xin lỗi”
“Xin lỗi đã không bảo vệ được con”
Hạ Du giật mình choàng tỉnh khỏi giấc mơ, cô nhận ra mình đang nằm dưới nền đất lạnh lẽo, nước mắt đầm đìa trên mặt, thấm ướt cả hai bên tóc rối bời. Hóa ra ban nãy chỉ là một giấc mơ?
Hạ Du như người điên chìm trong cơn hoang mang tột độ, cô thu mình tựa lưng cánh cửa phòng phía sau. Ký ức ẩn hiện từng mảng màu xám tro vỡ vụn.
Cảm giác tê liệt chạy dọc khắp cơ thể, lại lạnh lẽo như muốn đóng băng từng tế bào. Trong ánh đèn mờ mờ, Hạ Du đưa tay đặt lên vùng bụng đã phẳng phiu. Tại nơi này, chính tại nơi này đã từng có một sinh linh bé nhỏ tồn tại.
Thế nhưng cũng chính tại nơi này, sinh linh ấy đã rời bỏ cô mà đi.
Mỗi lần Tần Minh Tư ở trên người cô phát tiết, sau khi xong việc đều dặn cô phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp.
Năm thứ hai sau khi bọn họ kết hôn, có một đêm hết thuốc, Hạ Du tính toán bản thân đang trong kì an toàn nên cũng bỏ mặc cho qua, sau đó cô có thai.
Nguyên nhân sảy thai của Hạ Du cũng không có gì khó hiểu, là bởi vì cô có thai mà không biết, vẫn tiếp tục phát sinh quan hệ và uống thuốc tránh thai khẩn cấp kia, vì vậy dù cho không sảy thai, cũng sẽ là sinh non hoặc quái thai.
Đứa bé không thể khỏe mạnh ra đời, bình thường trưởng thành như những đứa trẻ
khác được.
Khi lưỡi kim loại sắc bén cắt đi máu mủ ruột thịt của cô, trái tim vỡ nát, cái cảm giác đó đau đớn đến cùng cực.
Con của cô, con của hắn, chưa vội nói lời chào đã phải lặng lẽ ly biệt, mà cả một quá trình Tần Minh Tư vẫn không hay biết.
Chỉ mình cô đơn độc, chỉ mình cô ôm lấy tang thương, chống chọi với cơn ác mộng khốc liệt từng đêm.
Hạ Du tiến gần tủ đầu giường, lấy ra hộp thuốc, trực tiếp nuốt vào mấy viên mà không cần nước. Bác sĩ đã giám định, Hạ Du trầm cảm và rối loạn thần kinh mức độ nhẹ. Những giấc mộng ám ảnh cô hằng đêm, mài mòn xúc cảm dần chai sạn, cô cũng không
biết, bản thân sẽ gắng gượng được thêm bao lâu nữa.
Cô sợ một mai thức dậy, cô quên mất chính mình. Hạ Du như con thú bị thương trong đêm tối, càng gắng gượng đi về phía mặt trời, càng mất nhiều máu, càng đớn đau. Đỉnh đầu ập tới một cơn choáng váng, Hạ Du vùi mặt xuống gối, nhắm chặt mắt.
Nếu có thể, thực sự chỉ muốn ngủ một giấc dài thật dài, không có ác mộng, không phải bị ai.
Tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng tỉnh lại nữa.