Chính Tần Minh Tư cũng không biết rằng mình vì lý do gì mà bất tỉnh, chỉ nhớ được hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy vẫn là cơ thể nhỏ bé đã không còn nguyên vẹn ở giữa vũng máu.
Lúc Tần Minh Tư tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt hẳn là trần nhà màu trắng, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện cũng là mùi mà hắn ghét nhất.
Việc đầu tiên hắn làm là gọi cho Thanh Thuần, trợ lý của mình.
Thanh Thuần không biết có phải đang ở gần bệnh viện hay không, cô dường như xuất hiện trước mặt Tần Minh Tư chỉ trong vòng mười phút tính từ khi hắn gọi cuộc điện thoại kia.
“Chủ tịch, anh thấy thế nào rồi?”
“Không sao?”
Tần Minh Tư trả lời, không khí trong phòng trầm mặc tới đáng sợ.
“Người đó...thực sự là An Hạ Du?”.
Tần Minh Tư ngước mắt hỏi Thanh Thuần, cô gật đầu:
“Trong lúc anh hôn mê, cảnh sát đã xác định được ADN và nhóm máu rồi, hơn nữa một vài người tận mắt chứng kiến tai nạn, cũng đã nhận định qua bức ảnh chân dung của cô ấy, khẳng định cô ấy chính là người bị container cán qua”
Tần Minh Tư càng trở nên trầm mặc hơn, bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm, khớp xương trắng cùng những đường gân xanh nổi lên thấy rõ.
“Thi thể của An Hạ Du giờ ở đâu?”
Hỏi xong, Tần Minh Tư lại nói: “Còn tên tài xế đã đâm cô ta, đang ở đâu?”
Thanh Thuần không đoán được ý định của Tần Minh Tư, nhưng cô nói:
L
“Chủ tịch, đây là tự sát”.
Nghe đến hai chữ “tự sát” Tần Minh Tự quay sang nhìn Thanh Thuần, ánh mắt sắc lạnh tới nỗi khiến Thanh Thuần giật mình, hơi lùi một bước.
“Có nhân chứng nói đã nhìn thấy Hạ Du tự mình lao vào đầu chiếc container kia. Cảnh sát cũng đã vào cuộc giám định, từ lời nhân chứng và camera ven đường cao tốc cho thấy kết quả."
Thanh Thuận nói tới đây thì dừng lại, quả thực không dám mở miệng nói lời cuối cùng, bởi vì thần sắc của Tần Minh Tư bây giờ có thể nói là so với diêm vương đoạt mạng còn đáng sợ hơn mấy phần.
Giọng nói của Tần Minh Tự khàn hẳn đi, hỏi lại Thanh Thuận: “Thi thể của cô ta giờ ở
đâu?”
“Ở nhà xác của bệnh viện”
Trầm mặc một lúc lâu, Tần Minh Tư nói: “Chuẩn bị đám tang cho An Hạ Du.”
Tang lễ của Hạ Du, trời đang nắng bỗng có mây đen kéo tới, ùn ùn nối tiếp, đổ mưa dữ dội.
Đám tang không có người viếng, bởi vì Hạ Du chẳng còn người thân nào, Tần Minh Tư che một chiếc ô lớn màu đen đứng trước ngôi mộ mới xây.
“An Hạ Du, đây là quả báo của cô
Tần Minh Tư cất lời, nhưng chính hắn lại không nhận ra bản thân có bao nhiêu rối bời, ngón tay siết chặt trên cán ô, hắn lại nói tiếp:
“Có phải quá nhẹ nhàng cho cô không?”
Tần Minh Tư đã nghĩ cả trăm ngàn cách để hành hạ Hạ Du, khiến cô đau khổ, khiến cô phải hối hận vì lỗi lầm của bản thân.
Hắn bẻ gãy đôi cánh của cô, cướp đoạt quyền hạnh phúc của cô, ràng buộc cô bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn và sự sống chết của người bà thực vật.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cướp đi mạng sống của Hạ Du, trên đời này còn rất nhiều thứ đau khổ hơn cái chết.
Thế mà, trong lúc hắn không để ý, Hạ Du đã cho bản thân cái quyền được lựa chọn ra
đi.
Tần Minh Tự nhếch môi, lạnh lẽo cười dưới mưa.
“An Hạ Du, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Đến quyền được hận thù, cô cũng không cho tôi nữa sao?”
Hạnh phúc của Tần Minh Tư cũng là bị Hạ Du cướp đoạt, giờ tới nỗi hận của hắn cũng bị cô phải bỏ.
An Hạ Du, cô còn là người không?
Mưa mỗi lúc một lớn, lộp bộp rơi xuống tán ô, sấm rền vang cuối chân trời như trút giận, tia chớp sáng lóa rạch ngang trời, dữ dội như cảm xúc trong lòng người.
Tần Minh Tư nhìn chằm chằm vào tầm ảnh trên bia mộ mấy giây, sau đó hắn xoay
người.
Sau lưng hắn, bia mộ im lìm nằm dưới mưa, bông hoa cúc trắng duy nhất đã bị mưa gió vùi dập, cánh hoa nát tươm, rụng gần hết, càng lộ ra vẻ cô độc lẻ loi.
Một ngày sau tang lễ của An Hạ Du, Tần Minh Tư vẫn theo như thường lệ trở về nhà vào lúc sáu giờ chiều. Vừa về nhà hắn đã có thói quen đi tắm, nhưng ngay sau khi bước vào phòng tắm, Tần Minh Tư lại sững ra.
Bồn tắm trống không lạnh lẽo, Tần Minh Tư sực nhớ Hạ Du không có ở đây, đương nhiên cũng không có người chuẩn bị sẵn nước tắm cho hắn.
Tần Minh Tư nhếch môi, cũng chẳng sao, hắn có thể tự mình làm được.
Xả nước ra, định cho thêm một chút tinh dầu, lúc này hắn lại phát hiện trên kệ có tới bảy tám lọ tinh dầu khác nhau, hắn ngửi thử một lượt cũng không tìm ra lọ nào có mùi hương quen thuộc như mọi lần Hạ Du vẫn pha, cuối cùng đành tùy tiện chọn một lọ.
Nước xả đầy bồn, cho tay vào cảm thấy quá nóng, Tần Minh Tư cho thêm nước lạnh, tới khi sờ tay vào lại cảm thấy quá lạnh.
Hắn điên tiết đáp phăng chai tinh dầu trên tay xuống, mang tâm trạng bực bội đi ra khỏi phòng tắm.
Bảy giờ tối, chẳng có bữa cơm nào đã được bày biện sẵn ra cho hắn. Tần Minh Tự cố gắng áp chế tinh thần, quyết định vào bếp tự nấu một bữa cơm. Sinh ra là đại thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng bởi vì đối với nấu nướng cũng có chút yêu thích, vì vậy đồ ăn Tần Minh Tư nấu không tệ. Chỉ là sau khi kết hôn với Hạ Du, vì muốn cô hầu hạ mình, nên hắn chưa từng tự tay nấu nướng.
Bữa ăn bốn món mặn với một món canh được Tần Minh Tư bưng ra bàn, bày biện nhìn rất vừa mắt, nhưng sau khi nấu xong, hắn lại không muốn động đũa, cứ ngồi trầm mặc như thế.
Tần Minh Tư cúi xuống nhìn hai ngón tay vừa bị cắt trúng của mình, miệng vết thương chưa kịp cầm máu, bây giờ lại gỉ ra vệt hồng hồng, trong lòng càng thêm khó chịu vô cớ.
Ba ngày sau tang lễ của An Hạ Du, căn nhà sau ba ngày không có người dọn dẹp đã trở nên hơi bừa bộn. Tần Minh Tư lấy từ trong máy giặt ra chiếc áo sơ mi đã bị quay nhăn nhúm, khó chịu nhíu mày, sau đó ghét bỏ ném ngược trở lại. Ra ngoài cửa, giày dép hắn đi về hôm qua cũng không có ai xếp ngay ngắn trên kệ nữa, vẫn ở nguyên vị trí cũ, Tần Minh Tư nhìn mấy đôi giày chăm chăm, giơ chân đá một cái, lại quay vào trong.
Một tuần sau tang lễ của An Hạ Du, Tần Minh Tư ngồi lặng người ở sô pha, tay kẹp một điếu thuốc, hắn không hút, chỉ là tùy tiện châm lên như vậy. Đốm lửa ở đầu điếu thuốc sáng rực phút chốc trở thành thứ ấm áp duy nhất còn lưu lại trong không gian lạnh lẽo này. Ánh sáng từ đèn pha lê dịu nhẹ hắt xuống, khi lọt vào mắt hắn lại trở thành luồng sáng nhức nhối vô cùng.
Một tháng sau tang lễ của An Hạ Du, căn nhà đã vô cùng bừa bộn, chiếc điện thoại bị Tần Minh Tư ném vỡ tan dưới sàn, dạo gần đây hắn rất dễ dàng nổi nóng, trao đổi với trợ lý về công việc thôi cũng khiến hắn bực tức quăng vỡ điện thoại, điều hòa trong phòng làm nhiệt độ xuống rất thấp, trời bên ngoài cũng đã vào thu.
Đêm tối, Tần Minh Tự mất ngủ, hắn muốn xuống lầu uống nước, nhưng lúc đi tới đầu cầu thang thì lại dừng.
Cuối cùng bước chân chuyển hướng về tới căn phòng nhỏ nằm im lìm ở cuối hành lang, phòng của An Hạ Du.
Tần Minh Tư đứng lặng người vài giây, sau cùng quyết định đẩy cửa bước vào.