• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13 Cô cũng sinh một đứa cho cô ấy giết đi! 

Gần mười hai giờ đêm, cửa phòng của Hạ Du bị một lực đạp mở tung. Phòng không mở đèn, trời không trắng, gió từ cửa sổ lùa vào làm tấm rèm màu trắng trong bóng tối lời mờ bay bay. 

Hạ Du chưa ngủ, có lẽ cô cố tình thức đợi Tần Minh Tư trở về, cũng có lẽ vì đoán được dù đi ngủ thì nửa đêm cũng sẽ bị Tần Minh Tự hung hăng lôi dậy. 

“Đứa bé mất rồi.” 

Con của Vân Nhã mất rồi. Tần Minh Tư khàn giọng nói bốn chữ, dường như vì đè nén 

nộ khí bức người mà âm điệu có phần kỳ lạ. 

Trong bóng tối, Hạ Du không nhìn rõ biểu cảm gương mặt của hắn, mà hắn đương nhiên cũng không thấy được nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi của cô. 

Hạ Du biết là sẽ như thế này. 

Đúng là hài hước. 

Đứa trẻ cũng không phải con của Tần Minh Tư, giết đứa bé chỉ là chuyện sớm muộn mà Vân Nhã làm. Tuy nhiên, cô không ngờ Vân Nhã lại thuận lợi đem cái danh sát nhân này đổ lên đầu Hạ Du như thế. 

Tần Minh Tư dường như không có ý định bật đèn, nhưng ngay cả trong bóng tối, hắn vẫn chuẩn xác tóm được Hạ Du. 

AD) 

Hạ Du bị hắn xốc lên, dồn vào chân tường, Tần Minh Tư bóp cổ cô, gằn giọng. 

“Tại sao cô dám làm như vậy?” 

Ít nhất, đứa bé trong bụng của Vân Nhã vẫn là huyết thống của Tần Minh Tư, tuy không có vui mừng mong đợi, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc làm ngơ. 

Không nhìn rõ mặt người, nhưng giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Tư cũng đã khiến Hạ Du biết hắn đang vô cùng tức giận. 

Cô không nói được, thở ngắt quãng, lồng ngực trướng đau căng tức. 

Lúc Hạ Du tưởng mình sắp chết vì thiếu khí, ngón tay Tần Minh Tư lại đột ngột buông lỏng. Cô biết hắn sẽ không để cho cô dễ dàng chết đi như vậy. 

Tần Minh Tư kéo cô ra khỏi phòng. 

Hắn muốn trút giận lên Hạ Du, cũng sẽ không chọn một góc lạnh lẽo và lụp xụp như 

căn phòng kia. 

Hạ Du bị Tần Minh Tư kéo về phòng ngủ của hắn, hắn vung tay quăng cô ngã trên giường, đèn phòng bật sáng. 

Tần Minh Tư ập tới như một trận gió bóp chặt cái cằm của Hạ Du như muốn nghiến 

nó vỡ nát: 

“An Hạ Du, có phải tôi vẫn còn quá nhân nhượng với cô?” 

Hạ Du cố gắng giãy dụa nói: “Không phải tôi làm”. 

Đối diện với Tần Minh Tự, khí thế của cô hoàn toàn tan rã, trở nên nhỏ bé tới đáng thương, đôi mắt lúc thanh minh cũng không dám nhìn thẳng hắn, hoàn toàn bị hắn đàn áp. 

"Cô còn không thừa nhận!" Tần Minh Tư gằn giọng, giận không kiềm chế được, quanh thân giống như bị bao phủ bởi luồng sát khí kinh người: “An Hạ Du, cô là kẻ sát nhân. Bốn năm trước cô giết Thy Nhã của tôi, bây giờ lại giết con của tôi.” 

Tần Minh Tự lạnh lùng buộc tội, không cho giải thích, không phải chất vấn, và hắn khẳng định Hạ Du chính là người gây ra tội ác chất chồng. 

Khóe mắt Hạ hơi phiếm hồng, lắc đầu chống cự: “Không phải” 

“An Hạ Du, nợ máu trả máu. Không bằng cô cũng sinh một đứa, rồi để cô ấy giết đi” 

“Không” 

Đáy mắt lộ lên kinh hoàng, Tần Minh Tư vừa buông tay, Hạ Du theo phản xạ muốn. bật dậy bỏ chạy, nhưng bị hắn lập tức quay lại giáng cho một bạt tai, cô ngã sấp xuống ga giường. 

“Khốn kiếp!” Tần Minh Tư mắng một câu, đôi mắt của hắn lúc này hằn lên từng đường máu đỏ rực. 

“An Hạ Du, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?” 

Cô đối xử với hắn? Nếu còn đủ sức, Hạ Du thực sự muốn cười thật to một trận, cô đối xử với hắn như thế nào? 

Cô có quyền gì mà đối xử được với hắn? 

Từ đầu đến cuối đều là hắn ép buộc, hành hạ, giam giữ, độc chiếm có. 

Tiếng vải bị xé rách, không có những nụ hôn vụn vặt, không có động chạm dạo động, Tần Minh Tư trực tiếp đâm mạnh vào nơi sâu thẳm nhất của Hạ Du, khiến cô hét lên vì đau. 

Lúc này nước mắt đã rơi lã chã. 

“Buông...buông tôi ra” 

Hạ Du bài xích cực điểm, hai tay chống ở trước ngực Tần Minh Tự muốn đẩy hắn ra, nhưng sức của cô chẳng khác nào gãi ngứa cho Tần Minh Tư, thân thể hắn cao lớn như bao phủ người phụ nữ nhỏ gầy bên dưới. 

Hạ Du dùng lực cắn môi, vị tanh nồng nhanh chóng từ vết thương thấm lên vị giác, đau đớn xen lẫn oan ức cùng nhục nhã, là loại cảm giác đẩy người ta rơi xuống vực sâu không đáy. 

“Tha...tha cho tôi” 

Hạ Du yếu ớt cầu xin, Tần Minh Tư bỏ mặc ngoài tại những âm thanh đứt gãy phát từ cổ họng của Hạ Du, tiếp tục thô bạo xâm chiếm và trong. 

“Buông...Màu dừng lại” 

Hạ Du đau đớn đến nỗi gương mặt co rút, lộ vẻ thống khổ bị ai, Tần Minh Tự khinh bỉ nói với cô: 

“Dừng lại? Được”. 

Nói là làm, Tần Minh Tự nhanh chóng rời khỏi cơ thể của Hạ Du, thế nhưng hắn lại lục lọi ở trong ngăn kéo ra một ống tiêm kèm theo lọ dung dịch nhỏ. 

Hạ Du hoảng loạn nhìn Tần Minh Tư, hắn rút sạch dung dịch ở trong lọ vào ống tiêm, sau đó giữ chặt bắp tay cô. 

“Tần Minh Tư, anh...định làm gì. ?”. 

Nụ cười của Tần Minh Tự ngông cuồng lại quỷ dị, dung dịch theo máu chảy vào người Hạ Du, nhanh chóng tan loãng. 

“Để xem cô sẽ cầu xin tôi như thế nào? 

Loại đồ chơi kích thích này là đám Tạ Duy Tôn từng vứt qua chỗ hắn, nhưng hắn không có hứng thú dùng tới, vì vậy qua thời gian vẫn nằm sâu trong ngăn kéo tủ. Hôm nay, Tần Minh Tư lửa giận bừng bừng, dường như không có cách nào, cũng không có ai có thể ngăn cản ý chí muốn thiêu cháy người phụ nữ này thành tàn tro. 

Hạ Du chỉ biết nghiến răng,vị máu trong miệng ngày càng đậm, cô cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng hoàn toàn thất bại, thần trí ngày càng mơ hồ. Từ bắp tay tới vai, lồng ngực rồi xuống tới đùi, cơ thể dần dần nóng lên, giống như bị người ta nhét vào cơ thể một đốm lửa, bây giờ đốm lửa ấy đang càng ngày càng bốc cháy một cách hung tợn. 

Hạ Du mở lớn hai mắt, Tần Minh Tự giữ chặt cằm cô, từ bên trên nhìn chằm chằm 

vào đôi mắt đỏ ửng của cô. 

“Nói đi, cầu xin tôi” 

Tác dụng của thuốc ngày càng phát huy rõ ràng, đôi lông mày cau lại gắt gao, nhưng Hạ Du vẫn cắn chặt môi, quyết liệt không mở miệng. 

Tần Minh nắm lấy mái tóc của Hạ Du, lần này kéo cô vào trong nhà tắm, ép cô đối diện với chiếc gương lớn trong phòng tắm. 

“An Hạ Du, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ đi” 

Hắn ép cô vào đường cùng, hắn muốn cô phải cảm thấy nhục nhã. Trong gương, cơ thể gầy nhỏ đầy vết thương của Hạ Du hiện ra rõ ràng, thứ duy nhất được che đậy bây giờ chính là gương mặt vẫn còn quấn băng. 

Nhưng Tần Minh Tư dường như đoán được điều đó, vươn tay ra giật dây vải màu trắng đang quản mặt của Hạ Du, gương mặt với bốn vết rạch dài được phản chiếu vào gương ngay sau đó. 

“Không.” 

Dù bình tĩnh thế nào, thì Hạ Du thực chất vẫn là một người phụ nữ, đã vô số lần cổ gắng kìm chế đau đớn khi đối diện với dung mạo xấu xí của mình trong gương mới có thể không òa khóc nức nở. Thế nhưng hiện tại, Tần Minh Tư lại phơi bày tất cả những vết thương của cô, buộc cô đối diện. 

Giống nắm một vốc muối vào người đang chảy máu đầm đìa, không một chút lưu tâm. 

Hạ Du cố gắng giãy dụa, tay cô bị Tần Minh Tư bẻ ra phía sau lưng, hắn dùng một tay cũng có thể khống chế hai cổ tay cô lại với nhau, siết vào thật chặt. 

Một tay của Tần Minh Tư dùng sức, dễ dàng ín đầu Hạ Du vào sát tấm gương, để nửa mặt của cô áp lên mặt kính lạnh lẽo, đau buốt tới nỗi bả vai run run. 

“Hạ Du, ở bên cạnh tôi, dù là một chút tự tôn cô cũng đừng mong có được” 

Tần Minh Tư dứt lời, ở phía sau bắt đầu xâm lược mạnh mẽ, Hạ Du bị đau mà la hét, nhưng tay hắn đã chuyển từ trên đỉnh đầu tới bịt miệng cô, khiến âm thanh bị chặn lại. 

Khuất nhục như một chiếc cốc thủy tịch bị vỡ tan thành vụn nhỏ, sau đó rơi xuống, tựa hồ như nước mắt ở khóe mi, mang theo đau đớn cùng cực, chìm nghỉm vào thinh không. 

Chẳng ai biết nỗi đau của cô, cũng chẳng ai cứu được cô. 

Mấy lần cao trào đi qua, thuốc cũng đã gần hết tác dụng, Tần Minh Tư vừa vung tay, 

Hạ Du đã ngã xuống nền nhà tắm. 

Tần Minh Tư cay nghiệt nhìn thẳng Hạ Du mà nói: 

“Nếu để tôi biết cô còn dám ngoan cố, tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của bà nội cô. Chống đổi tôi một lần thì chặt đứt một ngón.” 

Tần Minh Tư nói xong quay người rời khỏi nhà tắm, Hạ Du suy sụp dựa người vào bờ tường phía sau, thở yếu ớt, cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng, nức nở nghẹn ngào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK