Rắac!
Lúc Vân Nhã định vung tay tát Hạ Du, Trần Khâm xuất hiện, cánh tay của cô ta lập tức bị tay Trần Khâm chuẩn xác bắt được.
“Rắc” một tiếng, Vân Nhã đồng thời hét toáng lên vì đau, đôi mắt mới đây còn tràn đầy vẻ hung hăng kiêu ngạo, bây giờ trừng lớn vì sợ hãi và đau đớn.
“Tiểu thư, tiểu thư” Kim Loan chứng kiến cảnh này cũng sợ hãi không kém, rối rít gọi Vân Nhã, sau đó nhìn Trần Khâm:
“Anh sao lại dám? Có biết tiểu thư nhà chúng tôi là ai không?”
Trần Khâm nhướn mày: “Đặt chân vào cửa tiệm của tôi thì tất cả đều như nhau, đừng tưởng cô có thể mang thân phận ra thị uy gây rối ở đây”.
Cổ tay vừa mới bị bẻ gãy, Vân Nhã đau tới mức nước mắt giàn dụa, bây giờ nhìn Trần Khâm bằng đôi mắt đỏ hoe, ấp úng:
“Anh..anh là chủ tiệm hoa này?”
Trần Khâm không trả lời Vân Nhã, hắn tiến liên giật lấy điện thoại trong tay Kim Loan, Kim Loan không cam tâm, nhưng lại không dám đòi lại, cứ trơ mắt nhìn chiếc điện thoại bị Trần Khâm thẳng tay đập xuống nền, vỡ tan thành hai mảnh, chứng tỏ lực đạo không hề nhẹ.
Đập xong, Trần Khâm mặt không biến sắc nhìn Kim Loan: “Để lại số tài khoản, tiền đền bù sẽ được chuyển cho cô”.
Hạ Du đứng ở phía sau Trần Khâm, bây giờ đã nhặt chiếc khẩu trang vừa bị Vân Nhã giật ra, đeo lại.
Vân Nhã hít thở không thông, giọng nói yếu đi vài phần:
“Hạ Du...mày..mày.”
“Cút ra ngoài!” Trần Khâm lạnh lùng cắt ngang, không để Vân Nhã nói hết câu. Cả Vân Nhã và Kim Loan đều giật mình, Kim Loan kéo ống tay của Vân Nhã.
“Tiểu thư, mau tới bệnh viện trước đã”
Cuối cùng sau khi Vân Nhã và Kim Loan ôm theo uất ức rời đi, Hạ Du mới thở hắt ra một hơi. Cô hướng Trần Khâm lúng túng cúi đầu:
“Ông chủ, xin lỗi. Tôi đã mang lại phiền phức cho ông rồi”
Trần Khảm trả lời: “Không phiền. Lần sau có thời gian rảnh tôi sẽ dạy cho cô một ít”
“Dạy? Dạy cái gì?”
“Dạy đánh nhau. Đứa nào dám bắt nạt cô thì cô cứ đấm vỡ mồm nó” Trần Khâm chắc nịch nói, Hạ Du nghe xong mà bật cười. Biết là Trần Khâm cố ý trêu cho cô vui, cô trả lời:
“Ông chủ, cảm ơn anh”
Kim Loan không biết lái xe, Vân Nhã bị đau tay, vì vậy hai người phải bắt taxi tới bệnh viện.
Cổ tay bị bẻ gãy, trên mặt vẫn còn đẫm nước mắt, mỗi lần bác sĩ động vào là Vân Nhã lại hét toáng lên, còn liên tục chửi mắng người khác.
Vị bác sĩ này vẫn còn trẻ tuổi, có lẽ mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, là một người đàn ông rất tuấn tú, mỗi động tác đều rất tỉ mỉ cẩn trọng, nhưng Vân Nhã vẫn nặng nhẹ
với anh ta.
“Cô muốn bằng tiếp hay không?” Cổ Hành Khiêm lạnh lùng lên tiếng, nhìn cô gái mắc bệnh tiểu thư trước mặt mình.
Vân Nhã uất ức chứa lên tiếng, Kim Loan bên cạnh đã chen vào:
+
“Bác sĩ, bác sĩ, tiểu thư nhà tôi lần đầu chịu đau, nên tâm tình có hơi kích động. Mong anh đừng để bụng”
Không phải Kim Loan đột nhiên hiểu chuyện, mà đây là bệnh viện, nhà họ Ngô vốn không có ô dù ở ngành này, nếu để Vân Nhã náo loạn tiếp, chỉ sợ lão gia sẽ đánh chết cả hai người.
Vân Nhã trừng mắt nhìn Kim Loan, còn Kim Loan lúc thì cụp mi, lúc thì lơ đãng nhìn ngang nhìn dọc, coi như không thấy.
Cuối cùng Vân Nhã cũng chịu im lặng để Cổ Hành Khiêm bó bột cái tay giúp cho cô.
“Phòng bệnh không chứa nổi cô, thanh toán viện phí rồi về đi. Tới ngày tháo bột thì
tới.”
Cổ Hành Khiêm lạnh nhạt nói một câu trước khi hoàn toàn rời đi, Vân Nhã tức giận
hét lên phía sau:
“Anh...anh..cái đồ lang băm. Tưởng làm bác sĩ thì to lắm sao?”
Kim Loan vội vàng tiến tới cạnh giường.
“Tiểu thư, bình tĩnh”
Lửa giận đã bốc lên đỉnh đầu, làm sao có thể bình tĩnh. Vân Nhã vợ đại một cái gối, ném bịch một cái ra cửa. Cổ tay càng đau, sự căm giận trong lòng lại càng dâng cao ngùn ngụt.
Vân Nhã nói với Kim Loan:
“Lấy điện thoại ra đây”.
Kim Loan với túi xách ở trên mặt tủ đầu giường, cho tay vào lấy một chiếc điện thoại
ra.
Vân Nhã cầm điện thoại Kim Loan đưa cho, không cần mở danh bạ mà trực tiếp bẩm
quay số nhanh.
Số 1, lúc nào cũng là số của Tần Minh Tư.
Năm giờ chiều, Hạ Du vội vàng tan làm. Vì hôm nay là ngày khai trương nên cô đã cố tình làm thêm hai tiếng.
Về đến cổng biệt thự lại sửng sốt vì thấy cổng đã mở, xe của Tần Minh Tư không cho vào garage mà đỗ ngay ở sân trước.
Tần Minh Tư về rồi?
Hôm nay hắn về sớm hơn thường ngày một tiếng, đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách, trước mặt là tách cà phê còn hơi nóng bốc lên, chứng tỏ hắn cũng chỉ vừa mới về chưa được bao lâu, màn hình tivi đang để kênh tin tức thế giới.
“Tần...tần thiếu gia”
Hạ Du không bao giờ được gọi thẳng tên của Tần Minh Tư, đó là quy định của hắn.
Tần Minh Tư nhìn Hạ Du, ánh mắt của hắn có phần thâm sâu khó lường:
“Đi đâu về?”
Cũng may Hạ Du đã chuẩn bị cho tình huống này từ sớm, cô giơ hai túi đồ trên tay ra, đáp ngắn gọn:
“Mua rau”
Tần Minh Tư hơi nheo mắt, cứ yên lặng nhìn Hạ Du như thế. Một lúc sau mới nói:
“Nấu cơm đi, tôi muốn ăn cơm sớm”.
Hạ Du gật đầu: “Được.”
Lúc Hạ Du vào bếp, Tần Minh Tư cầm điện thoại di động ở bàn lên, mở máy, lịch sử
cuộc gọi vẫn hiện lên ở đó. Hắn lại đưa mắt nhìn vào trong bếp, bóng dáng nhỏ gầy đang quay đi quay lại, bận rộn làm cơm.
Hạ Du, nếu để tôi biết cô đang thực sự giấu diếm tôi điều gì...
Năm ngón tay âm thầm siết lại, cảm tưởng như có thể bóp vỡ chiếc điện thoại trong
tay, đôi mắt Tần Minh Tư lóe lên sự tàn độc.
***
Trần Khâm ngáp ngắn ngáp dài ngồi trước bàn tính tiền, mới quản tiệm hoa này chưa được bao lâu mà hắn đã cảm thấy thân xác này sắp bị vắt kiệt.
Mặc dù thường ngày đều là Hạ Du làm hết công việc, nhưng Trần Khâm vẫn ấm ức không chịu được.
Nếu không phải Từ Vĩ Thanh cố chấp bắt hắn phải quản tiệm hoa, theo lẽ thường giờ này hắn vẫn đang nằm trên chiếc giường thân yêu mới phải.
Đang than trời trách đất trong lòng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Hạ Du lại tới sớm hơn bình thường, cô theo thói quen đứng ở trước cửa ngẩn người nhìn lên chiếc bảng hiệu Sillage.
Trần Khâm đoán Hạ Du thực sự thích nó.
“Cô có thể tháo nó xuống mang về nhà làm gối ôm nếu muốn”
Trần Khâm vừa đẩy cửa ra vừa nói với Hạ Du, Hạ Du đang vẫn đang bịt khẩu trang, vì vậy không nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng đuôi mắt cong cong lên chứng tỏ cô vì lời này của Trần Khâm mà cảm thấy vui vẻ.
Trước kia khi Trần Khâm lạnh lùng rút súng chĩa vào tên côn đồ muốn đuổi đánh cô, Hạ Du cảm thấy người đàn ông này có phần tốt bụng, nhưng cũng hơi đáng sợ.
Nhưng mà hiện tại tiếp xúc qua một thời gian, lại thấy Trần Khâm không hề đáng sợ chút nào, ngược lại ở cùng anh rất thoải mái. Có một ông chủ như thể đúng là may mắn của cô.
Trần Khâm nhìn Hạ Du từ trên xuống dưới, hôm nay Hạ Du mặc một chiếc váy trắng với áo chiffon hoa nhí, tự dưng bớt hẳn đi vẻ kín đáo phòng thủ thường trực, đúng là
hiếm thấy.
“Hạ Du, có phải cô phát triển ngược không?”
“Phát triển ngược?” Hạ Du không hiểu ý Trần Khâm, hỏi lại. Trần Khâm cao hơn mét tám, vì vậy Hạ Du phải ngước cổ hết cỡ.
“Người ta càng ngày càng lớn, còn cô.”
Trần Khâm nói dở chừng, vươn tay chạm lên đỉnh đầu Hạ Du, cười:
“Sao càng ngày càng nhỏ đi vậy?”
Hạ Du: "..” Cũng không phải là cô muốn nhỏ đi mà.
Trần Khâm nhìn vẻ mặt lúng túng của Hạ Du, bật cười vui vẻ: “Được rồi, đùa cô thôi, làm việc chăm chỉ, cuối tháng lấy tiền lương đi mua đồ ăn, ăn nhiều cho nhanh lớn”
Hạ Du nghĩ Trần Khâm không chỉ đơn giản là trêu đùa, mà hình như trong mắt hắn có thực sự chỉ là một đứa trẻ.
Hạ Du rất muốn đính chính, năm nay cô đã 22 tuổi rồi, không phải là già nhưng cũng không còn trẻ con nữa đâu đấy!
Nhưng nhìn ánh mắt Trần Khâm có niềm tin kiên định lại lấp lánh như vậy, Hạ Du không cách nào mở miệng được, bất đắc dĩ gật gật đầu.
Hai người vui vẻ nói chuyện ở trước cửa tiệm, lại không biết một màn này đã được người đàn ông ngồi trong ô tô phía xa thu cả vào tầm mắt.
Tần Minh Tư siết chặt vô lăng.
“Hạ Du, cô đúng là gan to bằng trời”