• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng tối bao trùm khắp nơi, có thể trời đã về đêm, Hạ Du thu mình ngồi ở trong góc tối, mỗi khi cô động nhẹ lại phát ra âm thanh leng keng từ dây xích. 

Tần Minh Tư đã xích cô trong căn phòng này, cửa sổ không bao giờ mở ra, Hạ Du chỉ có thể phân biệt ngày đêm vào chút tia sáng ít ỏi lọt qua khe cửa. 

Có lẽ đã một tháng trôi qua, hoặc hai tháng...Hạ Du cũng không dám chắc. 

Cửa phòng bị đẩy ra, Tần Minh Tư lại tới. 

Lần này, hắn chủ động tháo khóa xích cho cô, Hạ Du bị Tần Minh Tư lôi ra ngoài. 

Sau thời gian giam cầm dạy dỗ Hạ Du, cuối cùng Tần Minh Tư cũng nhượng bộ, nới lỏng cảnh giác. 

“Đừng để chuyện này lặp lại một lần nữa” 

Tần Minh Tư bóp cằm Hạ Du, cảnh cáo cô. 

“Nếu không hình phạt sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.” 

Hạ Du vô thức rụt người lại, khí thế mạnh mẽ đều đã bị Tần Minh Tư dùng nhiều phương thức tàn độc đánh tan, hiện tại cô giống như con vật đáng thương lúc nào cũng thấy sợ hãi và hoảng loạn. 

“Sao? Không phải trước đó cô hung hăng lắm à?” 

Tần Minh Tư cao giọng, dường như đã thỏa mãn khi trông thấy dáng vẻ hiện tại của 

Ha Du. 

Hắn hất tay, Hạ Du loạng choạng suýt thì ngã văng ra đất, cơ thể trước kia vốn đã gầy bây giờ dường như chỉ còn lại da bọc xương, Tần Minh Tư liếc mắt cũng không muốn. 

Vài ngày yên ổn trôi qua, Hạ Du đã được quay trở lại cuộc sống trước kia, Tân Minh Tư vẫn nghĩ cô sẽ không bao giờ có bất cứ hành động nào mang tính chống đối hắn nữa. 

Nhưng hắn đã nhầm. Hạ Du thế mà lại dám bỏ trốn. 

Con thú đã sập bẫy, càng bị đau càng cố vùng vẫy thoát ra ngoài. Hạ Du đã từng phản kháng Tần Minh Tư, đáng lẽ hắn nên biết cô sẽ tiếp tục phản kháng hắn. 

Hắn không khiến cô phải hoàn toàn khuất phục dưới chân mình, là do chính hắn đã 

sơ suất. 

“Duy Tôn, huy động người của cậu giúp tôi tìm một cô gái” 

"Ồ? Là ai có thể khiến Tần thiếu gia khẩn trương như vậy?” 

Đầu dây bên kia giọng nói của Tạ Duy Tôn có phần cao hứng, thi thoảng còn xen vào một vài âm thanh ồn ào khác, hình như hắn lại đang vui vẻ cùng mấy mỹ nữ. 

Tần Minh Tư không quản nhiều như vậy, hắn mất kiên nhẫn nói ra một cái tên: 

"Ha Du - An Ha Du." 

Tạ Duy Tốn nghe thấy cái tên này, hình như trầm mặc hẳn đi, qua một lúc hắn mới nói: 

“Được.” 

Ném điện thoại xuống mặt bàn, Tần Minh Tư cực kỳ bực bội. Hạ Du lại dám bỏ trốn? 

quá nhân nhượng với cô ta, không lẽ cô ta không lo lắng cho an nguy của bà nội mình? 

Mở ngăn kéo rút lấy một điếu thuốc trong bao thuốc, hiếm khi Tần Minh Tự hút thuốc trong phòng làm việc. 

Nhưng hiện tại hắn châm lửa, đầu thuốc bén lửa cháy lên, mùi thuốc lá nhanh chóng 

tản ra. 

Cứ như thể hút hết một điều, lại hút thêm một điều nữa, tùy tiện để tàn thuốc rơi đầy 

dưới chân mình. 

“Hạ Du, tốt nhất cô đừng để tôi tìm kiếm quá lâu”. 

*** 

Đang lái xe trên đường, một cô gái không biết từ đầu lao ra giữa đầu xe. 

YA 

Cô gái mặc quần bò với áo thun trắng, đeo một cái ba lô nhỏ phía sau, mái tóc rối loạn lên, bịt khẩu trang che kín gương mặt. 

Trần Khâm phanh gấp, sau đó ngay lập tức bước ra khỏi xe, còn định mắng cho người vừa mới đi đứng không đàng hoàng một trận, nhưng sau khi xuống xe, hắn lại ngẩn người, nghi hoặc hỏi: 

"Ha Du?" 

Hình như có chút giống. 

Hạ Du không nhận ra ai với ai nữa, nghe thấy đối phương gọi tên mình, cô ngước đôi mắt mông lung đẫm nước lên. 

“Cứu tôi, cứu tôi với.” 

Hạ Du chỉ đủ sức nói một câu ngắn ngủi, rồi khép mắt ngất lịm, để bản thân tự do ngã xuống. Trần Khâm theo phản xạ đỡ lấy cơ thể yếu ớt của cô. Trong mơ hồ, Hạ Du dường như vẫn thấy nghe thấy tiếng người nói chuyện: 

“Daniel, giờ làm sao đây?” 

Cơ thể có được chuyển cho người nào đó ôm lấy, nhẹ bẫng. Hương thuốc bắc nhàn nhạt tỏa ra trên áo sơ mi của người ấy. 

“Là em. Hết lần này tới lần khác...va vào tôi trong cuộc đời này” 

Khoảnh khắc ấy, mùi hương ấy, câu nói ấy, là thứ mà An Hạ Du nghĩ mình cần phải một mực khắc cốt ghi tâm. 

Trong căn phòng vắng lặng, người đàn ông ngồi ở cạnh giường, Từ Vĩ Thanh đã nhìn gương mặt nhợt nhạt này cả giờ đồng hồ. 

Hạ Du mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà, hướng tầm mắt xuống một chút thì trông thấy bóng lưng người đàn ông ở cuối giường, dáng vẻ có phần cô độc khó gần. 

Hắn hình như rất nhạy cảm, cô ngồi dậy định lên tiếng thì đã nghe hắn mở lời, chất giọng rất trầm ấm: 

“Em thấy sao rồi?” 

Hạ Du mỉm cười hiền, người đàn ông này rốt cuộc không hề đáng sợ như cô nghĩ. Hắn quay đầu, nheo mắt nhìn cô, đôi mắt bén nhọn sâu thẳm, gương mặt tuấn tú, mũi cao mày rậm, cằm nhọn cương nghị, ngũ quan quá đỗi hoàn hảo, đặt trên một gương mặt người đàn ông liền trở thành một loại cuốn hút chết người, một nhát chí mạng với 

phụ nữ. 

“Anh là người...hôm đó?” 

Hạ Du kinh ngạc, cô cũng không dám chắc chắn vào trí nhớ của mình, ấp úng dò hỏi. 

Từ Vĩ Thanh không phủ nhận, đáp lại: “Ừ. Là tôi” 

Nói xong, Từ Vĩ Thanh đứng lên, từ đuôi giường chuyển tới ngồi cạnh giường, gần sát với Hạ Du. 

“Còn đau không? 

“Không đau nữa” 

Hạ Du lắc đầu, cô hơi cúi mặt, yên lặng một lúc, ống tay áo của Từ Vĩ Thanh bị bàn tay gầy nhỏ Hạ Du nắm lấy: 

“Anh có thể cứu tôi không?” 

Thấy đối phương không đáp, mấy ngón tay Hạ Du từ từ nới lỏng, cuối cùng vô lực buông xuống, tự cảm thấy bản thân có bao nhiêu nực cười. Hắn chỉ là một người đàn ông xa lạ, vì lý do gì mà phải giúp đỡ cô. 

“Cho tôi một lý do” Từ Vĩ Thanh nói, Hạ Du hoảng hốt ngước mắt, dường như không tin vào việc mình còn có được cơ hội thương lượng. 

Mất một lúc, Hạ Du mới trả lời anh: “Anh muốn gì? Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm” 

Im lặng. 

Đêm tối có trăng sáng, căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng bàng bạc hắt xuống từ cửa sổ chưa đóng, gió thổi vù vù làm rèm cửa bay tán loạn. 

“Chỉ cần tôi còn sống, em phải ở bên cạnh tôi. Sau khi tôi chết, em phải bồi táng 

cùng tôi.” 

Từng câu từng chữ nói ra mang theo quyền lực khôn cùng, không phải đùa cợt, Từ Vĩ Thanh nhìn thẳng vào mắt Hạ Du, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô. 

Mà Hạ Du dĩ nhiên bị lời này của Từ Vĩ Thanh dọa sợ, đồng tử giãn ra, trân trối nhìn người đàn ông trước mặt. 

Từ Vĩ Thanh không thúc giục cũng không cưỡng ép, anh đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng. 

“Suy nghĩ kỹ rồi cho tôi câu trả lời” 

Nhưng trước khi bước chân đi tới cửa, đã nghe Hạ Du lên tiếng: 

“Tôi đồng ý. Tôi sẽ ở cạnh anh”. 

Hạ Du vừa nói xong, cô rời giường, bước chân chạm tới nền gỗ mát lạnh, tiến gần về phía Từ Vĩ Thanh. 

Đúng lúc Từ Vĩ Thanh quay người lại, bốn mắt nhìn nhau dưới thứ ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài, gió thổi vào làm vài lọn tóc của cô bay tán loạn. 

Từ Vĩ Thanh hỏi Hạ Du: “Không hối hận?” 

Hạ Du kiên định nhìn anh: “Sẽ không?” 

Từ Vĩ Thanh vươn tay ra, giúp cô vén mấy lọn tóc đang bay loạn, sau đó bàn tay tự nhiên áp lên má cô, hắn cúi thấp đầu, ghét sát vào cổ cô, hé răng cắn một cái. 

Hạ Du bị Từ Vĩ Thanh cắn, đau đớn nhăn mặt, nhưng cô không hề phát ra tiếng kêu, trong lòng ngổn ngang. Cô nghe giọng nói gợi cảm của Từ Vĩ Thanh vang lên: 

“Tôi sẽ cứu em” 

Cô đang mắc kẹt trong điều gì? Hắn lại cứu cô khỏi điều gì? Có lẽ chỉ hai người mới hiểu, nhưng chính vào thời điểm ấy, hắn và cô đã trở thành mối ràng buộc trong cuộc đời nhau. 

Hắn nói “Tôi sẽ cứu em”. 

Cô nói “Em sẽ ở cạnh anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK