Chương 17 Lén lút xin việc
“Bác sĩ Cố” Hạ Du vừa nói vừa nhìn chằm chằm Cổ Hành Khiêm.
“Sao thế?”
Những câu ngắn thì Hạ Du có thể đọc được khẩu hình, nên Cổ Hành Khiêm không cần phải viết ra giấy.
“Có thể giúp tôi một chuyện không?”
Cổ Hành Khiêm vừa điều chỉnh lại tốc độ nhỏ giọt của chai truyền dịch xong, ngước mắt nhìn Hạ Du như chờ đợi cô nói tiếp:
“Đừng nói với Tần thiếu gia tôi có khối u”.
Cổ Hành Khiêm không vội đáp, vẻ mặt anh lộ ra sự nghiêm túc, có lẽ đang suy nghĩ
xem sẽ giúp cô hay là không.
Hạ Du thấp giọng nói: “Xin anh”
Yếu ớt tới đáng thương, nhưng lại rất hiếm khi cầu xin một người, thậm chí cả khi sốt cao sắp mất mạng, Hạ Du cũng không xin Cổ Hành Khiêm, mà đổi lại dùng một câu nghi vấn.
Hạ Du lúc ấy nói với Cổ Hành Khiêm qua điện thoại: “Bác sĩ Cố, anh có thể tới cứu tôi được không?”.
Một cô gái như Hạ Du, luôn luôn có cái gì đó khiến người ta tự khắc thương cảm, nhưng cô ấy lại không bao giờ bám víu vào lòng thương cảm của mọi người.
Thế mà hiện tại, Hạ Du lại xin Cổ Hành Khiêm.
Cố Hành Khiêm suy nghĩ rồi lấy cuốn sổ nhỏ ở đầu giường, đây là phương thức giao tiếp chính của bọn họ trong mấy ngày qua:
[Vậy cô cũng phải giúp tôi một việc.]
Hạ Du không ngần ngại gật đầu: “Được. Là việc gì?”
Cố Hành Khiêm lại viết:
[Tiếp nhận điều trị của bệnh viện.]
Hạ Du nhìn dòng chữ nghiêng nghiêng trên giấy, im lặng hồi lâu. Cố Hành Khiêm kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.
Một lúc qua đi rốt cuộc cũng nghe thấy Hạ Du mở lời: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Thật tốt!
Cổ Hành Khiêm còn đang suy nghĩ xem không biết thuyết phục Hạ Du như thế nào, mặc dù anh cũng thắc mắc vì sao Hạ Du không muốn Tần Minh Tư biết tình trạng của mình, nhưng anh không hỏi nữa.
Hạ Du nằm viện bốn ngày, lúc cô xuất viện, hầu hết các nơi cũng vừa mới kết thúc kì nghỉ lễ để bắt đầu quay trở lại công việc. Trước khi rời khỏi bệnh viện, Cổ Hành Khiêm còn đưa cho cô một cái túi nhỏ.
“Thuốc của tôi sao?”
Hạ Du nghi hoặc nhìn Cổ Hành Khiêm, thấy Cổ Hành Khiêm lắc đầu, cô lại nhìn xuống mới phát hiện sườn túi có dán một tờ giấy nhớ.
“Năm mới vui vẻ”
Nét bút của Cổ Hành Khiêm rất mềm mại, có lẽ viết chậm nên nhìn rõ chữ, khác hẳn.
với chữ của anh khi kê đơn thuốc.
Hạ Du ngước mắt lên, trong nụ cười thoáng chút buồn rầu, nhưng đôi mắt cũng lộ ra một chút xúc động, nói cảm ơn với Cổ Hành Khiêm rồi xoay người rời đi.
Lúc Hạ Du về tới cổng nhà thì xe của Tần Minh Tư cũng vừa đỗ lại, hóa ra hắn vẫn chưa tới công ti, không biết vừa đi đầu về.
Hạ Du đi lên trước mở cổng cho xe hắn rẽ vào, sau đó cô không đợi Tần Minh Tư xuống xe, mà ôm theo bịch thuốc đi thẳng vào trong nhà.
Vào nhà, Hạ Du mới đứng lại đợi Tần Minh Tư.
Quả nhiên Tần Minh Tư vừa mới bước vào đã ra lệnh cho cô:
“Nấu bữa trưa. Tôi đói rồi”
Cũng may mấy ngày qua Hạ Du đã cố gắng đọc khẩu hình không ít, vì vậy bây giờ những câu ngắn gọn cô đều có thể tự dịch ra. Nhưng khuyết điểm của phương pháp này là không bao giờ được quay lưng về phía Tần Minh Tư, luôn luôn phải đối diện nhìn vào hån.
Hạ Du ở trong bếp nấu bữa trưa, soạn lại một ít nguyên liệu, mấy ngày không động tới, có vài thứ đã hỏng không thể dùng được, nhưng phần lớn vẫn còn khá tươi.
Cô nấu mấy món ăn đơn giản, tết đã qua rồi, cũng không cần chuẩn bị món ăn truyền thống nữa.
Đúng mười hai giờ thì nấu xong, Hạ Du lên trên phòng Tần Minh Tư, đang định vươn tay gõ cửa thì đúng lúc Tần Minh Tự mở cửa ra, khí thế áp đảo của hắn làm Hạ Du vô thức lùi lại một bước, cô cụp mi mắt, cúi đầu nói:
“Bữa trưa chuẩn bị xong rồi”
Tần Minh Tư nhìn Hạ Du, chiếc khẩu trang y tế màu xanh đã che đi gương mặt của cô, hiện tại đang hạ tầm mắt, nên chỉ nhìn thấy hàng lông mi màu đen thay vì cảm xúc
trong đôi mắt.
Hắn lạnh lùng nhìn một cái, sau đó đi lướt qua Hạ Du xuống dưới lầu, Hạ Du cũng nhanh chân đi phía sau hắn.
Tần Minh Tư dùng bữa rất chậm, Hạ Du từ đầu bữa tới cuối bữa không dám dời mắt khỏi hắn, chỉ sợ hắn nói mà cô không nghe được, hắn sẽ lại nổi giận.
Tần Minh Tư phát hiện Hạ Du có phần kì quái, mọi ngày khi hắn ăn cơm cô đều tránh đi chỗ khác, hôm nay vì sao lại đứng lù lù đây?
Hắn ngước mắt lên nói với Hạ Du: “Không có việc gì để làm à?”
Hạ Du lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cuối cùng trả lời Tần Minh Tư: “Tôi đứng ở đây, nếu anh cần gì tôi có thể đi lấy.”
Tần Minh Tự nhíu mày, tự dưng muốn đóng vai phục vụ nhà hàng à? Nhưng hắn cũng lười quản cô, cúi đầu lại tiếp tục dùng bữa.
Suốt cả bữa ăn Tần Minh Tự hoàn toàn không có yêu cầu gì, ăn xong thì lập tức đứng
dậy.
11.
Hạ Du dọn dẹp xong bát đĩa thì thấy Tần Minh Tư đã thay quần áo chuẩn bị đi đâu đó, cô lại nhìn hắn chăm chăm, nhưng Tần Minh Tư hoàn toàn không có ý định nói gì với cô, hắn đi thẳng ra cửa.
Mấy hôm yên ổn trôi qua, thuốc đã uống hết, thính lực cũng quay trở lại, đúng như Cổ Hành Khiếm nói, cô chỉ bị khiếm thính tạm thời vài hôm mà thôi.
Hạ Du dường như có phần tiếc nuối mơ hồ, bởi vì cô cảm thấy bị khiếm thính cũng không hẳn là quá tệ. Vì khiếm thính nên mới không còn nghe thấy những lời mắng nhiếc của Tần Minh Tư.
Hạ Du cảm thấy mình đúng là buồn cười, người khác mong có cơ thể lành lặn không được, cô lại tự mong bản thân khiếm khuyết.
Có điều, cầu cũng chẳng được, hiện tại cô đã nghe được, nghĩ về khoản tiền cần nộp cho bệnh viện, Hạ Du quyết định phải đi xin việc làm thêm.
Mỗi hôm lúc Tần Minh Tư đi làm, Hạ Du sẽ lén lút ra ngoài khoảng một tiếng để đi xin việc.
Nhưng bởi vì gương mặt xấu xí cộng với cơ thể nhìn quá yếu ớt, nên không ai muốn nhận cô vào làm cả.
Hôm nay, Hạ Du lại ra ngoài xin việc, cô đem theo một tờ báo và một cái bút dạ quang, trên đó có đăng tin tìm người làm thêm.
“Tôi nói này cô gái, cô chắc chắn ở nhà không thiếu cơm ăn đó hả? Vì sao lại dưỡng cơ thể thành da bọc xương thế này?”
Bà thím vừa nói vừa lắc đầu chán nản nhìn Hạ Du. Sau đó bà ta nghĩ ngợi một hồi rồi
nói:
“Thật ra công việc chỉ là đứng gói hàng, không nặng nề cũng chẳng cần quá nhiều sức lực. Nhưng cô có thể bỏ khẩu trang ra không?”
Hạ Du nghe tới yêu cầu tháo bỏ khẩu trang thì chần chừ, những người chủ đưa ra yêu cầu này 99% là sẽ đuổi cô khỏi quán sau khi nhìn thấy gương mặt của cô.
“Sao thế?”
Bà thím thấy Hạ Du im lặng thì lên tiếng hỏi, Hạ Du lắc đầu.
“Không có gì?
Cô vừa nói vừa đưa tay lên tháo bỏ khẩu trang, bà thím đối diện vừa mới nhìn thấy mặt của Hạ Du, suýt thì đã chửi thề một tiếng, nhưng lại kìm chế được.
“Mặt cô...mặt cô bị sao vậy?
Hạ Du trả lời: “Tôi gặp chút sự cố”
Bà thím trầm ngâm một lúc, sau đó xua tay: “Không tuyển được. Không tuyển được. Gương mặt của cô thế này dọa khách hàng chạy hết mất, còn làm ăn gì chứ?
Hạ Du nhìn thái độ của bà thím, không cố chấp nài nỉ nữa, có lịch sự đứng dậy cúi chào:
“Vậy tạm biệt thím”
Hạ Du đi một lúc, bà thím vẫn còn ngẩn người nhìn theo, cảm thấy Hạ Du có chút tội nghiệp, nhưng người làm ăn mà, không thể đem tiền đổ vào những thứ không có giá trị được, bán hàng cũng thế, mà thuê người cũng vậy.
Đã là quán thứ tư cô vào xin việc, nhưng vẫn bị từ chối.
Hạ Du thất thểu đi ngoài đường, bỗng dưng nhìn thấy phía trước có một tiệm hoa nhỏ treo biển “tuyển nhân viên”
Cô cất vội tờ báo đang cầm trên tay vào trong túi, nhanh chân đi về phía tiệm hoa kia.
Vừa mới mở cửa bước vào, hương hoa đã xông vào khứu giác, một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, sắp xếp chậu hoa ở trên kệ.
Hạ Du lên tiếng: “Xin chào, ở đây tuyển nhân viên phải không?”
Vào thời khắc người đàn ông vừa quay người ra, Hạ Du vô cùng bất ngờ thốt lên: “Là anh !?”