Chương 2 Cô muốn chết cũng không dễ
Buổi sáng, Tần Minh Tư trong bộ quần áo đơn giản đi vào bếp, đưa mắt nhìn phía bàn ăn như một thói quen.
Vẫn một bàn ăn y nguyên như đêm hôm qua, hiện đã là bảy giờ sáng.
Mỗi ngày tầm này trên bàn đều đã phải được chuẩn bị đầy đủ bữa sáng do Hạ Du tự mình làm, nhưng hôm nay có vẻ cô cố tình lười biếng.
Tần Minh Tự nhiếch môi cười nhạt, nghĩ lại cũng đã bốn năm trôi qua, chắc kiên nhẫn của cô ta cũng phải tới giới hạn.
Không sao, hắn không thiếu cách để trừng phạt một người cố tình không chịu nghe lời.
Tần Minh Tư lắc đầu, chung quy một tầng ghét bỏ. Hắn quay người đi lên lầu thay đồ chuẩn bị tới công ty.
Quần áo mặc xong xuôi, nhưng tới bước chọn cà vạt, Tần Minh Tư loay hoay trong xấp cà vạt đủ màu, không biết nên lựa chọn ra sao.
Mọi ngày trong lúc Tần Minh Tư ăn sáng thì Hạ Du sẽ phải ở trên phòng là thẳng quần áo cho anh, cà vạt và đồng hồ cũng được cô sắp sẵn cho phù hợp với màu của âu phục.
Lần này thì Tần Minh Tư thực sự thấy phiền toái, hắn vớ bừa một chiếc tùy tiện thắt lên, rồi lấy chìa khoá xe ra khỏi thư phòng.
Trong phòng ngủ lúc này, Hạ Du cong người như con tôm, quay mặt vào trong, đầu hơi nghiêng vùi xuống gối.
Cơ thể run lên bần bật, đầu óc cô như chìm trong một mảng tối sầm, thần trí mới
màng.
Cô như lạc vào một căn phòng trắng toát, không có cửa, không có lối ra.
Chỉ thấy lạnh, thật sự là rất lạnh.
Cô mơ mơ màng màng, mi mắt nửa nhắm nửa mở tỉnh dậy, với lấy điện thoại bên cạnh, hơn bảy giờ sáng.
Hôm nay cô không dây chuẩn bị bữa sáng giúp Tần Minh Tư theo lệnh của hắn đặt ra từ ngày mới kết hôn, cũng không chọn đồ cho hắn đi làm.
Vậy mà tới giờ hắn vẫn chưa xông vào phòng cô, lôi cô ra ngoài rồi giáng cho một bạt tai.
Có lẽ hắn đã rời khỏi nhà rồi.
Hạ Du càng nghĩ, thái dương càng đau dữ dội, cô khép chặt hai mắt.
Ngủ thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi..
Sau đó, cô còn phải dọn dẹp nhà cửa thật sạch trước khi Tần Minh Tư trở về, phải chuẩn bị nước ấm cho hắn vào đúng bảy giờ tối.
Còn có bữa tối...
Tan làm vào buổi tối, Tần Minh Tư không về thẳng nhà, ngược lại hắn đi tới quán
rượu.
.
.
+
A
Thanh Tân, một KTV nổi tiếng trong khoảng thời gian gần đây, là điểm đến của vô số cậu ấm cô chiêu giàu có, rượu ngon không thiếu, mỹ nữ vô số.
Khuôn mặt Tần Minh Tư ẩn hiện dưới ánh đèn nhập nhoạng đủ màu của quán Bar. Tần Minh Tự xoay ly rượu vang trên tay, hắn không uống, chỉ ngồi yên tĩnh như vậy mặc thời gian trôi qua.
"A..."
Một cô gái không biết vì lí do gì bổ nhào về phía hắn, Tần Minh Tư theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô.
“Xin lỗi anh”
Chất giọng trong veo mượt mà lọt vào tai, Tần Minh Tự giúp cô đứng vững lại rồi mới thu tay về.
“Không có gì?
Trả lời xong mới để ý tới dung mạo của cô gái, ngay sau khi nhìn tới gương mặt cô, Tần Minh Tư lập tức đời người.
Cô gái ở trước mặt có dung mạo rất khả ái, đôi mắt to tròn động lòng, gương mặt cũng không trang điểm, chỉ đánh chút son đỏ hồng. Mái tóc dài được búi lên đỉnh đầu, cài lại bằng cây châm bạch kim , trên người là bộ váy xanh dương đơn giản, eo váy thắt một chiếc nơ nhỏ được đính thêm những viên đá lấp lánh. Đơn giản nhưng không nhàm chán, vẫn là nhất mực sạch sẽ lại thuận mắt.
“Thy Nhấ?”
Tần Minh Tư vô thức gọi một tiếng, cô gái ngẩn người.
“A? Xin lỗi?”
Tần Minh Tư thu lại tầm mắt, cảm thấy chưa uống được ngụm rượu nào mà mất trí rồi. Thy Nhã của hắn đã chết, trong vụ tai nạn xe cộ từ bốn năm trước. Tại sao có thể xuất hiện ở đây được.
Hơn nữa, cô gái trước mặt cũng không phải là thực giống, chỉ có vài nét phảng phất mơ hồ mà thôi.
Có lẽ bởi vì Tần Minh Tư hắn đã quá nhung nhớ Thy Nhã mà xuất hiện ảo giác.
Tần Minh Tư hướng tới đối phương, lần này lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi”.
Cô gái nở nụ cười hồng thuận, tiến lên định ngồi vào vị trí bên cạnh, nhưng rồi chợt e dè lùi lại, thăm dò hỏi:
“Em ngồi đây được chứ?”
“Được.”
Tần Minh Tư không bài xích, ở người con gái này tỏa ra thứ sức hút không quá mãnh liệt, nhưng lại khiến đối phương cực kì dễ chịu, hương bạc hà mát lạnh tỏa ra từ cô, quanh quẩn lẫn trong hương rượu đâu đây, áp đảo đi thứ mùi hỗn tạp từ nước hoa đắt tiền và mỹ phẩm hàng hiệu từ những hướng khác.
Trên người cô gái này có mùi bạc hà, thảo nào lại khiến Tần Minh Tư ngay lập tức liền thiện cảm? Là mùi bạc hà dịu nhẹ như của Thy Nhã.
“Em tên gì?”
“Anh tên gì?”
Hai câu đồng thời vang lên, người con gái kia dường như rất vô tư, cô bật cười thành tiếng, nhanh chóng đáp lời anh.
“Vân Nhã ạ”
“Vân Nhã...?”
Tần Minh Tư nhắc lại tên cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên trầm mặc. Trong tên cũng có một chữ “Nhã”, rõ ràng người trước mặt với người con gái trong thanh xuân của hắn có nhiều nét tương đồng. Chung một vẻ sạch sẽ thuần khiết như vậy, là trùng hợp sao?
"Vâng, còn tên của anh là gì?"
Vân Nhã nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên mong chờ. Tần Minh Tư uống cạn rượu, đặt ly rỗng xuống, từ tốn đáp:
"Minh Tư. Tần Minh Tư”
Vân Nhã hơi nhíu nhẹ đôi lông mày, gật gật đầu.
"Anh đang có chuyện buồn phải không?"
Tần Minh Tự nhìn rượu chảy vào trong ly, bạc môi hơi cong một đường, điềm đạm trả
lời:
"Không có gì cả"
Anh đứng dậy toan bỏ đi thì cổ tay bị Vân Nhã níu lấy, cô rút cây trâm cài tóc trên đầu, giờ Tần Minh Tư mới phát hiện hóa ra đó vốn dĩ là cây bút viết, được thiết kế cách điệu theo kiểu trâm cài. Vân Nhã ghi lên vào lòng bàn tay anh một hàng số, những con số trùng lặp, liếc mắt liền có thể nhớ được.
"Hãy gọi cho em khi anh cần"
Cô gái trẻ nháy mắt một cái, cánh môi cong lên tạo thành nụ cười có phần mời gọi, sau đó xoay lưng rời đi.
Rời khỏi Thanh Tân, Tần Minh Tư lái xe trở về biệt thự. Vừa vào tới nhà, ánh mắt sắc
sảo nhìn quanh một lượt.
Sàn nhà có chút bụi, giày dép không được chỉnh tề, vào đến bếp, mâm cơm nguội lạnh vẫn y như lúc sáng hắn rời đi.
Hiển nhiên An Hạ Du vẫn còn chưa dậy?
Tần Minh Tư có phần bực dọc, bước chân sải rộng, nhanh chóng lên thẳng lầu bốn, cuối cùng dừng lại ở cửa của một căn phòng eo hẹp nằm cuối hành lang.
Tần Minh Tư không gõ cửa, bởi vì ngay khi sắp xếp cho Hạ Du vào căn phòng này, cửa khóa đã được bỏ đi.
Căn phòng của cô là một căn phòng không thể khóa, hắn không muốn cho cô một nơi an toàn, cũng không muốn để cố giấu diếm hắn bất cứ điều gì.
Hắn muốn An Hạ Du phải nhận thức rõ, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xông vào thế giới riêng của cô, chà đạp và cướp bóc, càn quét và vùi dập, cô chỉ được phép tiếp nhận hắn, không được chối bỏ.
Ngay sau khi đẩy cửa bước vào, một cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức bao trùm lấy Tần Minh Tư.
Phòng không có sưởi, ở trong phòng mà còn lạnh hơn đứng ngoài hành lang.
Tần Minh Tự đưa tay bật công tắc điện, chân đồng thời chạm phải vật gì đó, hắn lên
tiếng:
“An Hạ Du, cô muốn ngủ đến chết sao?”
Ánh đèn bật lên làm sáng rõ không gian, thân thể của Tần Minh Tư sững lại, cúi xuống mới phát hiện vật hắn vừa chạm vào chính là Hạ Du.
Cô nằm co ro trên nền đất, xung quanh là mấy viên thuốc trắng ngổn ngang đổ ra từ miệng của một lọ thuốc.
Hạ Du không ngừng run lên, gương mặt tím tái nhợt nhạt.
"Ha Du? An Ha Du?"
Tần Minh Tư đá nhẹ vào người có hai cái, không thấy phản ứng.
Lúc ấy hắn mới khom người, vươn tay ra chạm vào trán cô, cảm giác nóng bỏng ngay lập tức truyền tới mấy đầu ngón tay, y như bị lửa quét qua.
Hạ Du đang sốt cao.
Tần Minh Tư đứng dậy, ngẫm nghĩ.
Cuối cùng quyết định bế Hạ Du lên, ngay cả lúc như thế này, giọng nói của hắn cũng không có chút thương xót nào.
Ngược lại càng thêm phần tàn ác: “An Hạ Du, cô muốn chết cũng không dễ vậy đâu”.
Cứu cô, chà đạp cô.
Tần Minh Tư chưa cho phép cô chết, thì cô vẫn phải sống.
Sống trong nhục nhã ê trề, trong đau khổ cùng cực.
Sau khi vứt Hạ Du cho bác sĩ bệnh viện, đóng sẵn viện phí, Tần Minh Tư ngay lập tức rời đi.
Hắn không muốn nghe bác sĩ thông báo bệnh tình của cô, chỉ loáng thoáng nắm bắt được cô sẽ không chết là đủ.
Hành lang bệnh viện yên tĩnh cực độ, trên giường bệnh, Hạ Du đang ngủ say. Tay cô cắm ống dẫn nối với chai truyền dịch treo trên đỉnh đầu giường, từng giọt nhỏ chậm rãi. Ánh trăng lọt vào phòng qua khung cửa sổ bệnh viện, hắt xuống cơ thể gầy gò xanh xao.
Xe Tần Minh Tư điên cuồng lao trong đêm, cuối cùng phanh gấp ngay ở một ngã tư đường vắng vẻ. Đèn đường đổ xuống từng luồng, như muốn phô bày hết thảy những thứ người ta cố tình giấu trong bóng tối. Nhìn xuống lòng bàn tay, hàng chữ số nghiêng nghiêng thẳng hàng vẫn hiện rõ, hắn rút điện thoại ra, đầu dây chưa đến hai hồi chuông liền được kết nối ngay, giọng Tần Minh Tư vang lên, câu từ ngắn gọn mà có lực:
"Chúng ta gặp nhau đi."