• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này... 

Khuôn mặt Thẩm Tại Tùng giờ chẳng khác nào nước nhuộm màu, thoắt xanh thoắt đỏ, anh ta hạ giọng quát: “Tống Nam Y, em đừng có quả đáng.” 

Cô quả đáng sao? 

Tống Nam Y chỉ cảm thấy buồn cười, khoé mắt ươn ướt. 

Trên đời này sao lại có hạng người đã làm chuyện ghê tởm xong còn có thể hùng hồn nói cô quá đáng? 

Đúng là không phải mặt dày dạng vừa mà! 

Cười xong, cô lấy lại vẻ bình thản, lớn tiếng nói: “Được, anh đã nói như vậy rồi thì để em nói cho anh biết luôn, người quá đáng như em thật ra không thích hợp với anh đâu, anh nói có đúng không?” 

“Ý em là gì?" Thẩm Tại Tùng lơ mơ không hiểu ý cô nhưng cũng có mấy phần căng thẳng hồi hộp. 

Đôi mắt đen như mực ấy nhìn Tổng Nam Y đăm đăm. 

Còn có thể có ý gì nữa? 

Tống Nam Y nhanh gọn lẹ xoè tay ra trước mặt Thẩm Tại Tùng: “Chính là chia tay chứ gì, Thẩm Tại Tùng, giang hồ đường xa, hợp tan vui vẻ!” 

Cái gì? 

Thẩm Tại Tùng lập tức hoảng loạn. 

Sao... sao mới vào một phát đã nhảy thẳng tới vấn đề chia tay rồi? Hơn nữa người đề xuất chia 

tay lại là Tổng Nam Y. 

Dựa vào cái gì chứ? 

Dù nghĩ kiểu gì thì Thẩm Tại Tùng cũng không thể nào chấp nhận được. 

Thấy Tống Nam Y sắp quay đầu bỏ đi, anh ta liền chặn lại: “Tại sao lại chia tay với anh, em cũng phải nói cho anh biết lý do chứ?” 

Tiêu Hồng cười nhạo: “Tên họ Thẩm kia, chia tay thì là chia tay, cần gì lý do lý trấu. Giờ thì mày có thể đi tìm ngay Thị Dư của mày hú hí chuyện yêu đương được rồi đấy, còn chưa vừa lòng ư?" 

“Cô câm mồm đi! Người tôi hỏi là Tống Nam Y!” Thẩm Tại Tùng quát lên. 

Khuôn mặt dữ tợn ấy nổi đầy gân xanh trông khá khủng bố. 

Tống Nam Y bèn kéo Tiêu Hồng ra bảo vệ ở phía sau: “Anh ở đó mà la lối cái gì, muốn lý do sao? Được, để tôi nói anh nghe” 

Dứt lời, cô bước nhanh về phía trước sau đó khoác tay một người đang đi ngang qua: “Người tôi thích không phải là anh mà là Cố Thanh Bùi, lý do như vậy có vừa ý anh chưa?” 

Mặt trời trên cao đang chiếu rọi xuống, ánh sáng chói mắt đến độ như đang vào hạ. 

Lòng bàn tay của Tổng Nam Y không ngừng đổ đầy mồ hôi. 

Cứ như thế mà nói anh ta là người mình thích, không biết Cố Thanh Bùi có nghĩ cô là người quá dễ dãi hay không? 

Dù sao thì... đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt của họ. 

Đúng thật là lần đầu tiên. 

Kiếp trước cô và Cố Thanh Bùi gặp mặt là sau khi tốt nghiệp đại học, chính xác mà nói là sau khi tốt nghiệp đại học của người khác. 

Lúc đó cô không có học lực muốn tới nhà trường cầu xin cho thêm cơ hội, chưa đợi hiệu trưởng đến thì cô đã ngất xỉu ngay ở trong trường rồi. 

Lúc đó chính Cổ Thanh Bùi đưa cô đến phòng y tế. 

Từ lúc đó hai người bèn từ từ qua lại với nhau. 

Xoay chuyển xong tình thể của kiếp trước Tống Nam Y có chút không biết Cổ Thanh Bùi sẽ có suy nghĩ gì. 

Nhưng cũng may Cố Thanh Bùi không lên tiếng, đến cả động tác cũng không. 

Chỉ là giấu đi sự thâm trầm trong đôi mắt ấy im lặng mà nhìn cô. 

Bên này không khí hài hoà thì bên kia Thẩm Tại Tùng đã phát rồ lên rồi. 

Đây được tính là lý do quỷ quái gì chứ? 

Bởi vì lỡ thích một người khác rồi nên muốn chia tay với mình sao? 

“Em... em như vậy gọi là lăng nhăng!” Thẩm Tại Tùng nghiến răng nghiến lợi nói. 

Tống Nam Y vô tội nhún vai: “Anh nên hiểu cho rõ em đã nói chia tay với anh rồi sau đó mới nói là thích Cố Thanh Bùi nha, trước lúc đó thì em và Cố Thanh Bùi có cử chỉ gì quá đáng lắm hay sao? So với anh trước hay sau lưng người ta cứ Thi Dư Thị Dư vậy rốt cuộc IS ai lăng nhăng đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK