• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hai người bọn họ thì lại bắt đầu đề cao cảnh giác rồi. 

Tống Nam Y của bây giờ không dễ đối phó như lúc trước. 

Tống Nam Y không thèm để ý đến những biểu hiện trên mặt bọn họ, trực tiếp đi lên lầu nghỉ ngơi. 

Đến tối khi ăn cơm quả thật trên bàn có món thịt kho tàu mà cô thích ăn. 

Không những thế còn có những món khác cũng đều là món cô thích ăn. 

Thẩm Yên cứ gắp thức ăn cho cô suốt làm cho cô ăn có hơi đầy bụng. 

“Hay là con đi tản bộ đi nếu không thì buổi tối sẽ ngủ không được.” Thẩm Yên đề nghị. 

Thậm chí còn móc tiền túi ra hai ngàn đồng và một phiếu lương thực ra: “Vừa hay con đi chỗ Cung Tiêu Xã ở Thành Nam mua chút mì về đây, mấy hôm trước ba con còn nhắc muốn ăn mì phá lấu mà trong nhà không còn nữa rồi.” 

Từ nhà đi đến Thành Nam không dưới ba cây số. 

Lượt đi lượt về là sáu cây. 

Lại cộng thêm ôm một thùng mì về nhà không tiêu hóa mới là lạ. 

Nhưng hiển nhiên biểu hiện của Thẩm Yên là "nói ở đây, chết cây trên rừng”. 

Tổng Nam Y nhẹ cười cũng không nói rõ ra, ngoan ngoãn mà nhận lấy tờ tiền hai ngàn đồng và phiếu lương thực đi ra khỏi cửa. 

Cô từ trong hẻm đi vòng ra ngoài đang chuẩn bị men theo con đường sáng chút để đi, lúc này liền nghe thấy tiếng vang ra từ trong ngõ cụt. 

Tiếng khàn khàn có chút run sợ nhưng lại đầy tính uy hiếp của một người con trai: “Cướp cướp đây, mau đưa tiền ra mau!” 

Tống Nam Y nhìn vô ngõ nhỏ đó thấy có một người con trai mặc bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu, đang cầm một con dao chặt dưa hấu ra uy hiếp người già móc túi tiền. 

“Bạn nhỏ à, kính già yêu trẻ chính là truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa đó nha.” Tống Nam Y than một tiếng rồi từ từ bước về phía trong. 

Phía đầu ra đã bị Tổng Nam Y chặn lại. 

Người con trai đó càng hồi hộp thêm, nắm thật chặt con dao chặt dưa hấu: “Cô là ai, đừng có mà nhiều chuyện, tôi chỉ cần tiền thôi.” 

“Cần tiền thì được nhưng cướp thì không được 

Tống Nam Y từ từ bước tới làm một động tác giả rồi sau đó phi thân ra phía trước mặt của người con trai đó, rồi một tay cầm lấy cổ tay đang cầm con dao của anh ta bẻ ngược ra sau nắm chặt một phát, anh ta liền đau đến thả con dao dưa hấu đó ra. 

Dù gì cô cũng là người học y biết chỗ nào là chỗ yếu nhất của con người. 

Dăm ba phát liền khống chế được anh ta. 

Người già bên cạnh đứng nhìn ngơ ngác. 

Nửa ngày sau mới hồi hồn lại: “Cô gái à, cô thật... là lợi hại” 

“Bà à, bà mau về nhà đi, bên ngoài không an toàn đầu, để con đưa thằng ranh này đi sở cảnh sát” Tổng Nam Y cười. 

Trải qua sự việc lần này, cụ bà trong lòng vẫn còn lo sợ bèn cảm ơn xong lập tức nhanh chân trời khỏi. 

Nhìn bóng dáng biến mất đi rất nhanh ấy quả thực nhìn không ra là một người lớn tuổi chút 

nào. 

Không còn cách nào khác cô chỉ cười rồi thu hồi lại những ý nghĩ đó, còn lại là giải quyết chuyện người con trai trước mắt này. 

Không đợi cô lên tiếng người con trai ấy bèn cầu xin: “Đừng đưa tôi đi sở cảnh sát xin cô đấy, tôi không muốn vô đó." 

Anh ta không muốn đi, cô cũng không muốn đưa anh ta đi nữa cơ. 

Sở cảnh sát xa như vậy, dắt qua đó còn phải cho khẩu cung nữa thật là lãng phí thời gian. 

Tống Nam Y thả anh ta ra rồi từ trong túi lấy ra năm ngàn đồng: “Cầm đi! Đi làm cướp mà cũng gà mờ như thế này thì thà đi lượm phế liệu kiếm tiền còn hơn, có thể còn nhanh hơn việc này.” 

Tuy rằng nghe không hiểu từ gà mờ là ý gì nhưng người con trai đó hiểu rằng Tổng Nam Y đang giúp anh ta. 

Lộp bộp... 

Anh ta quỳ xuống trước mặt Tống Nam Y. 

Người con trai cao cao gầy gầy ấy cứ như thế mà quỳ trước mặt Tống Nam Y, khóc tới hai vai không ngừng run rẩy: “Cô gái à cảm ơn cô, tôi không phải cố ý muốn như vậy đâu, chỉ là tôi quả thực hết cách rồi.” 

“Chuyện gì cũng có cách giải quyết cả, chỉ cần anh đồng ý thay đổi thì nhất định sẽ được.” 

Ví dụ như cô đây. 

Sau khi hồi sinh lại không phải cô cũng đã thay đổi rất nhiều chuyện rồi sao! 

Nhưng khi nghe lời này của cô xong người con trai ấy càng khóc thương tâm hơn: “Không phải đấu, tôi thực sự đã hết cách rồi, mẹ tôi... mẹ tôi bị bệnh rồi.” 

Sau khi anh ta vừa khóc vừa lắp bắp kể xong thì Tổng Nam Y cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi. 

Người con trai này tên là Quản Hổ, trong nhà còn có một người mẹ bị bệnh nặng, để chữa trị cho mẹ mình anh ta đã tiêu hết của cải của mình. Nhưng vẫn trị không khỏi, bây giờ anh ta muốn đưa mẹ mình đi đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh xem thử, nhưng đến cả lộ phí cũng là một vấn đền, anh ta thật sự đã hết cách mới đi cướp giật. 

Ngu ngốc. 

Đến lúc đó lộ phí còn chưa kiếm đủ thì mình đã phải ngồi tù rồi, vậy thì mẹ anh ta mới thật là không còn ai chăm sóc nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK