• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta đem Tống Thị Dư ôm vào lòng, giận đến đỏ mặt tía tai: “Nói chuyện thì nói đàng hoàng ông động tay động chân làm gì vậy! Con còn nhỏ biết cái gì chứ!” 

Thật nực cười! 

Lúc nãy cố sắp bị đánh thì Thẩm Yên chỉ lạnh lùng đứng một bên nhìn. 

Lúc đó tại sao bà ta không bảo cô còn nhỏ, có biết cái gì? 

Thẩm Yên đã muốn giúp vậy thì cô tất nhiên phải “tặng than mùa tuyết (*)” rồi! 

Nhưng than cố tặng là than có thể đốt cháy một miếng thịt. 

Tống Nam Y bước lên một bước kéo cánh tay của Thẩm Yên, đau thương đến không nói nên lời: “Mẹ à, mẹ hãy kêu Thị Dư nhận sai đi, chỉ cần chịu nhận sai bảo đảm lần sau không trộm cắp tiền nữa thì ba sẽ không giận nữa đâu.” 

“Còn có lần sau ư?” Tổng Trị Thu quả nhiên đã sập bẫy rồi, đôi lông mày kiểm nheo lại: “Vậy thì lần này để tôi đánh chết nó một lần cho xong luôn đi! Đỡ hơn sau này ra ngoài mất mặt gia đình này” 

Ông ta quả thật loay hoay tìm kiếm công cụ nào đó dễ cầm tay trong phòng. 

Tống Thị Dự sợ chết đi được. 

Tống Tri Thu xuất thân từ quân nhân, xuất ngũ xong ra ngoài bộ phận làm việc nhưng bản sắc quân nhân thì vẫn còn đó. 

Nếu thật sự mà bị ông ta đánh thì chắc chắn nửa mạng sống cũng không còn! 

“Ba, con không có trộm mà, thật sự là không có." Tống Thị Dư khóc thét sau đó quay sang Thẩm Yên cầu cứu: “Mẹ à, mẹ nói với ba là con không có trộm mau lên” 

Thẩm Yên lập tức nói: “Chồng à tôi nhớ ra rồi, hôm qua tôi từ chỗ ông lấy hai mươi ngàn đồng muốn mua một chút ít đồ dinh dưỡng để tẩm bổ cho chúng nó, không phải sắp tốt nghiệp luận văn rồi sao? Nên nhất thời tôi quên mất!” 

Tống Trị Thu khựng lại quay đầu qua nhìn bà ta: “Thật ư?” 

“Thật mà, tiền còn để ở trong túi của tôi nữa mà để tôi lấy cho ông xem” Thẩm Yên gật đầu. 

Trong túi có tiền là thật nhưng đó là tiền riêng của bà ta. 

Tống Nam Y mới đột nhiên hiểu ra ồ một tiếng: “Thì ra đúng là mẹ lấy thật à?" 

Thẩm Yên thầm trừng có một cái cố gắng gượng cười: “Đúng vậy mẹ nhất thời quên mất, chồng là em xin lỗi nha.” 

Bà ta vốn dĩ xinh đẹp lại còn yểu điệu nói lời xin lỗi, giọng mềm đến nỗi Tống Trị Thu muốn nổi giận cũng không được. 

“Kệ đi kệ đi, không phải là trộm tiền là được rồi, mấy đứa đi học đi.” Tống Tri Thu quơ tay. 

Tống Thị Dự thở phào nhẹ nhõm tính nhích chân bước ra ngoài nghĩ rằng chuyện như vậy là đã xong. 

Làm sao mà dễ thế được? 

Tống Nam Y cười nhẹ một tiếng chỉ cái ba lô chéo đang để trên bàn: “Em gái em quên cái này rồi này” 

Cô cầm lấy ba lô chéo đi đưa qua chỗ Tống Thị Dư, đi ngang qua góc giường có bất ngờ vấp ngã, trong lúc hoảng loạn nắm lấy một góc của cải chăn. 

Xoạt một tiếng cả chăn và cái gối bị rớt xuống đất. 

Hai tờ đại đoàn kết cứ như thế mà xuất hiện trước mặt Tống Trị Thu. 

Hai tờ đại đoàn kết được giấu ở dưới gối của Tổng Thi Dư. 

Mặt Tổng Thị Dư trắng bệch chỉ còn cảm thấy trời đất đang xoay chuyển. 

Số tiền này rõ ràng để ở trong phong thư giấu dưới nệm của Tống Nam Y mà! 

Lúc Tổng Nam Y đi xuống lầu cô còn kiểm tra lại một lần nữa tẩm phong thư vẫn còn ở đó. 

Không đúng, vấn đề chính là nằm ở đây! 

Cô ta đột ngột bừng tỉnh, nó đã bị tráo đổi rồi, Tống Nam Y chỉ để lại phong thư để cho cô ta nghĩ là vẫn còn thật nhưng thực sự là số tiền đó đã bị giấu ở dưới gối của cô ta rồi. 

Bây giờ Tống Nam Y lỡ làm rớt gối làm cho tội danh của cô ta được chứng thực rõ ràng! 

Sự phẫn nộ làm cô ta mất bình tĩnh, Tống Thị Dư liền xông đến chỗ Tống Nam Y đưa tay ra bóp cô: “Chính mày, chính mày muốn hãm hại tao!” 

Tổng Nam Y vừa mới từ dưới đất bò dậy liền bị Tống Thị Dự bóp chặt cổ họng, có kinh hoàng sợ sệt quơ tay cầu cứu: “Ba ơi ba cứu con Thị Dự muốn giết con!” 

“Làm trò gì vậy mau tránh ra!” Tống Tri Thu nắm lấy cổ áo của Tổng Thị Dư quăng cô ta ra như quăng một con gà con. 

Ông ta cúi người xuống nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Nam Y, kéo cô đứng lên: “Vẫn ổn chứ?” 

Tống Nam Y khoa trương họ khụ khụ vài tiếng rồi ôm chặt lấy cánh tay của Tống Trị Thu sợ sệt cắn răng không lên tiếng. 

Tội đến thấy thương! 

Rõ ràng là em gái trộm tiền nhưng kết quả lại đổ thừa ngược lại cho chị, đợi đến khi lời nói dối bị phanh phui em gái liền muốn bóp chết đứa chị. 

Tống Trị Thu nhìn cô khóc như hoa lê dính phải mưa trong lòng xót xa muốn chết. 

Sau đó là từng đợt từng cơn giận ập đến. 

Vợ của mình nói là tiền là do bà ta lấy những kết quả chỉ là yểm hộ cho con gái mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK