Rất không may, rác của hôm nay đã cộng dồn phát mùi đã ba ngày.
Mỗi mảnh giấy trên đó đều dính phải mùi làm cho ta ngài là muốn ói.
Tống Thị Dư trước giờ luôn ăn ngon mặc sang, đầu từng ăn đồ ghê tởm như thế bao giờ, vừa ăn vừa ói và không ngừng quơ tay múa chân lấy những mảnh còn lại nhét tiếp vào miệng.
Cho dù các bạn học đã gặp nhiều những hình ảnh tổ chức có biến thái nhưng cũng không làm bớt đi từng cơn buồn nôn ập đến.
Có cảm giác như mình cũng đang ăn những mảnh giấy đó.
Buổi cơm trưa hôm nay xem như không cần ăn nữa rồi.
Tống Nam Y cảm thấy cô ta vừa tội nghiệp vừa đáng thương.
Đứng ở trong đám đông, đôi mắt hạnh nhân ấy thấp thoáng sự lạnh lùng.
Cuối cùng vẫn là giáo sư Liễu không xem tiếp được nữa quát: “Được rồi, cũng đã bị bắt ngay tại trận rồi bây giờ ăn vô cũng vậy thôi, nhả ra đi”
We một tiếng, Tổng Thị Dư đã nhả ra hết những mảnh giấy trong miệng.
Nước mắt của hoảng hốt lo sợ tuôn trào rớt xuống đất, hoà lẫn với nước miếng trên mảnh giấy càng thêm ghê tởm.
“Giáo sư Liễu, không phải em, thật sự không phải em.”
Cô ta không dám thừa nhận.
Bởi vì cô ta thừa biết sau khi thừa nhận sẽ là hậu quả như thế nào.
“Em không có làm vậy mà, em bị vu oan mà, luận văn đó không phải em trao đổi đâu hãy tin em giáo sư Liễu” Tống Thị Dư đau lòng khóc.
Nhưng giáo sư Liễu không vì cô ta như thế mà dao động tí nào cả.
Chỉ là thản nhiên nhìn sang hướng Tống Thị Dư hỏi: “Từ đầu đến cuối, cô có nói qua chuyện em tráo đổi luận văn sao?”
Không đánh tự khai là chuyện chí mạng nhất.
Là do cô ta tự thừa nhận, là do cô ta tự kéo mình xuống vực thẳm.
Loạng choạng một phát, Tống Thị Dư cuối cùng cũng té xuống đất, nước mắt không ngừng rớt xuống.
Trong đầu toàn là ba chữ.
Cô xong rồi!
“Các em đều đi chuẩn bị bài luận văn vào buổi trưa đi, chúc các em tốt nghiệp thuận lợi, giải tán đi!” Giáo sư Liễu lắc đầu.
Tra rõ ra ai là người trao đổi, các bạn học đều rất phấn khích, liền đi chỗ khác thảo luận riêng với nhau.
Bị giáo sư Liễu giải tán, mọi người đều lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Tống Nam Y, Tiêu Hồng, giáo sư Liễu và Tống Thị Dự té ngồi trên đất hai mắt vô thần.
“Đi phòng làm việc nói chuyện đi” Giáo sư Liễu lắc đầu.
“Giáo sư Liễu, em... em xin cô” Tống Thị Dư khóc rất đau lòng, đầu lắc như trống bỏi.
Nhưng giáo sư Liễu mặt lại trầm xuống: “Nếu em không muốn lấy sự thể diện này, cô có thể sẽ tự quyết định”
Tống Thị Dư hoảng hốt cố gắng bò dậy.
Nhưng tứ chi thật sự không có sức để đứng lên, thử hết mấy lần mới miễn cưỡng đứng lên lại.
Tống Nam Y và Tiêu Hồng tránh như tránh tà, lập tức né ra.
Hết cách rồi, lúc nãy cô ta nhét cả đống rác vô miệng giờ vẫn còn mùi!
“Giáo sư Liễu, cô và em gái em từ từ nói chuyện nha, em và Tiêu Hồng đi trước đây” Tổng Nam Y nói.
Không đợi giáo sư Liễu mở miệng cô bèn kéo Tiêu Hồng biến mất ngay khúc quẹo.
Tiêu Hồng rất không hài lòng: “Làm gì mà đi liền vậy, tao còn muốn đi phòng làm việc nhìn bộ dạng mất mặt của nó nữa mà!”
“Nhưng đừng làm cho tao khó xử nữa, vốn dĩ chỉ là hãm hại tạo thôi, lỡ như dính đến tình thân thì tao phải làm như thế nào giờ?” Tống Nam Y chán nản nhún vai.
Tiêu Hồng liền trề môi: “Cô ta còn có mặt mũi để nhắc tới tình thân sao? Lúc mà muốn hại mày tại sao không nghĩ lại đi? Loại người như thể ghê tởm chết đi được.”
Dừng một hồi sau đó rất hiếu kỳ hỏi: “Nhưng mà mày và giáo sư Liễu đã thương lượng gì vậy, làm cho Tổng Thi Dự tự mình khai ra, cái bài luận văn đó không phải ở phòng học đã tìm ra được rồi sao?”
Ngốc!
Tống Nam Y chỉ có thể bình luận cô ấy bằng từ này.
“Nếu thật sự tìm ra được rồi thì lúc sau cần gì phải đi theo dõi Tổng Thi Dự hả?”
Đổi cách nói khác có nghĩa là bài luận văn đó là giả.
Giáo sư Liễu đi vô phòng học lục soát thực ra cái gì cũng không tìm ra được, cuối cùng từ trong học bàn của Tiêu Hồng lấy một tờ bài tập trên lớp học ra, vò nhàu nát ra giả vờ đã tìm được bài tốt nghiệp luận văn.
Bà ấy cố ý nói rằng muốn cho người đó cơ hội.
Vậy thì người đó sẽ hoảng sợ không yên, lo lắng rằng mình đã bị phát hiện.
Nhưng vẫn sẽ nghĩ lại rằng, bài tốt nghiệp luận văn tại sao lại lần nữa xuất hiện ở trong cặp của mình.
Người đó sẽ quay lại chỗ đã tiêu huỷ vật chứng đó để đảm bảo rằng mình an toàn.
Sau đó giáo sư Liễu mấy người đó sẽ để ý và lần theo dấu vết để mà đi theo, như vậy là sẽ bắt được hung thủ.
Tổng Nam Y phân tích xong và cũng thành công bắt được hung thủ.
Hung thủ chính là Tống Thị Dư.
Tiêu Hồng vừa nghe giải thích vừa đơ người ra, im lặng hồi lâu sau sau đó mới hỏi Tống Nam Y: “Thật ra mày sớm đã biết chính là Tổng Thị Dư làm rồi phải không? Nếu không thì mày cũng sẽ không phải cái bộ dạng mọi thứ điều biết trước và nắm chắc kết quả đó.”