• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt của Tống Nam Y nhìn thẳng vào Tổng Tri Thu: “Đây là nói sự thật nhà này chỉ có bốn người, ba lại bị mất tiền, con không lấy, Thị Dư cũng nói là không lấy, cũng có thể là mẹ lấy đó?” 

“Ai biết được cô có đang nói dối không? Thẩm Yên ôm ngực thể hiện ra một mặt thất vọng. 

Còn một bên Tổng Thi Dư cũng đã phản ứng trở lại liền nói: “Ba à, con tin là không phải mẹ lấy đâu, nếu như ba hoài nghi con và chị vậy thì đi lục xét đi, con cây ngay không sợ chết đứng” 

Chết tiệt! Chút nữa thì mình đã rơi vào bẫy của Tổng Nam Y rồi, con tiện nhân! Còn muốn vụ khống cho mình ư? 

Chỉ cần lục xét một phát thì cô ta sẽ không còn giải thích được gì nữa! 

Tống Nam Y nhún vai mặt không quan tâm: “Được thôi vậy thì xét đi, nhưng mà nhanh lên một chút con thực sự sắp trễ giờ rồi đó.” 

Tổng Trị Thu ủ mặt xét từ ba lô trước. 

Ba lô của hai người đều không có. 

Sau đó ông ta chuyển qua phòng ngủ. 

Ngôi nhà của gia đình Tổng này là nhà phúc lợi của đơn vị, tầng gác lửng, ba phòng một khách, Tổng Tri Thu và Thẩm Yên ở một phòng, một phòng khách, cho nên Tổng Nam Y và Tống Thi Dư chung một phòng. 

Chỗ ở không lớn nên lục xét đồ tiện lợi hơn nhiều. 

Mọi người cùng Tống Trị Thu lên lầu. 

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Tổng Nam Y, Tống Thị Dự thầm nghĩ cô rất nhanh sẽ không cười được nữa rồi. 

Lục tủ sách và tủ quần áo xong thì chỉ còn lại giường ngủ. 

Giường của Tống Nam Y ở ngoài cùng cho nên Tổng Trị Thu lục của cô trước. 

Dưới ga giường phong thư đang nằm im ở chỗ đó. 

Tống Thị Dư lập tức kêu lên: “Chị, chị tại sao có thể trộm tiền của ba như vậy?” 

Quay đầu qua nhìn Tống Trị Thu cầu xin: “Ba à, ba tha thứ cho chị lần này đi, chị ấy lần đầu phạm sai lầm nhất định đều có lý do của nó cả!” 

Câu nói này ngoài mặt thì giúp cô cầu xin nhưng thực ra là đẩy cô VÔ chỗ chết. 

Cái gì mà lần đầu phạm lỗi, gì mà đều có lý do để tha thứ. 

Toàn là thêm dầu vào lửa! 

Một bên Thẩm Yên cũng thất vọng nói: “Nam Y à, chúng ta đối với con tốt như vậy, con còn trộm tiền ư, con không thấy có lỗi với chúng ta sao?” 

“Nhà họ Tổng nhà mình tại sao lại có một tên trộm như cô thế này! Thật là gia môn bất hạnh!” Tống Trị Thu tức đến nỗi nổi gân trên trán muốn ra tay với cô. 

Tống Nam Y sớm đã biết cái bạt tại này cho nên né ra, ngẩng đầu lên, trong mắt là sự thành tâm: “Con có trộm tiền hay sao? Các người ai có chứng cứ!” 

“Đây không phải là chứng cứ sao?" Tống Thị Dư nhất thời đắc ý quên mình bước lên giành lấy tẩm phong thư cầm trong tay lắc lắc: “Chị à, tại sao còn không chịu thừa nhận vậy? Ba mẹ sẽ thất vọng lắm đấy!” 

Tống Nam Y nhìn theo hai tờ hình từ trong phong thư theo động tác của cô ta mà rớt ra. 

Hai lá bùa cầu nguyện của Vạn Phúc Tự. 

“Đây chính là chứng cứ sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi. 

Tổng Thi Dự liền nghệch mặt ra. 

Làm sao có thể: 

Rõ ràng cô ta đã đem hai tờ đại đoàn kết giấu trong đó mà, làm sao có thể biến thành bùa cầu nguyện được? 

Cô ta không tin liền đưa tay vô phong thư móc, cuống đến nổi trán đổ đầy mồ hôi. 

Nhưng bên trong trống không. 

Tống Nam Y cúi xuống lượm lên hai tờ bùa cầu nguyện đó, đôi mắt lộ vẻ thất vọng: “Thị Dư, chị biết em thành tích không tốt, luận văn tốt nghiệp cũng là lúc gấp rút mới gom lại được cho nên mới đặc biệt đi xin bùa cầu nguyện cho em, chúc em tốt nghiệp suôn sẻ những em lại nói là chị ăn cắp tiền, chị ở trong lòng em không đàng hoàng như vậy sao?” 

“Không... không phải thế” Tống Thị Dự cuống đến phát khóc: “Chị, vừa đúng lúc ba bị mất tiền. mà ở dưới ga giường của chị lại giấu phong thư này cho nên em mới hiểu lầm mà” 

Là như vậy sao? 

Đôi mắt của Tống Nam Y nhìn lướt qua, nở nụ cười lạnh lẽo: “Em nhìn thấy phong thư này chứ có phải là tiền đâu, vậy tại sao lại hiểu lầm là chị cho được?” 

Trừ khi Tống Thị Dư sớm đã biết trong phong thư này đựng tiền. 

đâu!” Tống Trị Thu không phải đồ ngốc, nghe xong liền quay đầu tức giận nhìn Tống Thi Dự: “Tiền 

Mặt ông ta đen như Diêm Vương địa ngục doạ Tống Thị Dư sợ đến nỗi nước mắt rưng rưng đứng ngơ ngác tại chỗ. 

“Ba hỏi con tiền đâu!” Tống Trị Thu không nghe được câu trả lời liền không nhịn được giáng một bạt tai xuống mặt cô ta! 

Đây chính là điều Tổng Nam Y mong đợi, mái tóc ngố che đi sự biến đổi chân thật trong mắt của cô. 

Nhưng cái bạt tai này không rớt xuống mặt của Tổng Thi Dư. 

Thẩm Yên đã chặn tay ông ta lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK