• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa cô tới phòng làm việc của giáo sư được coi là hoàn thành nhiệm vụ, anh ta định quay về coi lão tử như thế nào rồi. 

Tống Nam Y chào tạm biệt anh ta, nhìn bóng dáng anh biến mất sau góc quẹo mới đi vào phòng làm việc. 

Nhưng mà có một chỗ làm cho cô hiếu kỳ. 

Tống Thị Dư tại sao lại tới phòng làm việc của giáo sư. 

Nên biết rằng cô ta đi lên lớp học chỉ là ứng phó cho qua chuyện thôi. 

Đi vô phòng làm việc cô không hỏi vội mà chỉ nói với giáo sư nghe về suy nghĩ của mình muốn đi bệnh viện quân khu thực tập. 

Người cô đến hỏi là giáo sư họ Liễu, là một nữ giáo sư đã qua năm mươi tuổi. 

Kiếp trước sau khi cô bị đuổi học thì chính giáo sư Liễu đã giới thiệu cô đi cô nhi viện và viện. dưỡng lão làm công ích xã hội. 

Bà ấy thường hay nói với Tống Nam Y rằng có làm bác sĩ chính thức hay không không quan trọng, quan trọng là đem tinh hoa của ngành y học có thể tiếp tục truyền đạt xuống đời sau, đem lại sức khỏe và an lạc cho mọi người. 

Đây mới là chân lý. 

Cô rất cảm kích giáo sư Liễu, bây giờ cũng vậy, lúc nói chuyện toàn là sự kính trọng. 

Nghe xong câu hỏi của cô, giáo sư Liễu sờ cằm suy nghĩ rất lâu: “Em cũng biết rằng so với một số bệnh viện mà nói thì bệnh viện quân khu vất vả hơn rất nhiều, quân nhân họ có các tình huống khác nhau, với lại bọn họ sẽ muốn hồi phục một cách gấp rút hơn. Đây chính là lúc cần em phải bỏ ra một trăm trên hai trăm phần trăm sự nhẫn nại và cố gắng” 

Nói một cách đơn giản nghĩa là làm quân y rất vất vả. 

Cho dù bây giờ ở trong thời đại thế giới đang hòa bình nhưng quân nhân bọn họ bị thương cũng là chuyện thường hay xảy ra. 

Tống Nam Y đã suy nghĩ rất kỹ, có thể cùng Cố Thanh Bùi ở gần thêm nữa thì rất có khả năng ngăn cản biến cố của kiếp trước xảy ra, như vậy thì Cổ Thanh Bùi không cần phải hy sinh nữa. 

“Thưa cô em đã suy nghĩ rất kỹ rồi” Tổng Nam Y nghiêm túc nói. 

Là do cô tự mình quyết định, giáo sư Liễu cũng không tiếp tục ngăn cản: “Cô sẽ viết thư đề cử cho em, và với thành tích tốt như thế này bị phân qua đó không có vấn đề gì, còn lại chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân em thôi.” 

“Vâng, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô đâu ạ.” 

Tống Nam Y gật đầu sau đó nói chuyện phiếm hỏi về chuyện của Tổng Thị Dư: “Lúc nãy em có thấy em gái của em qua đây, em ấy cũng qua hỏi về vấn đề đơn vị thực tập à?” 

“Không phải, em ấy tới là đưa tài liệu giảng dạy cho cô, cô lớn tuổi rồi đến cả bỏ quên một cuốn 

cũng không biết, quan trọng cô vẫn nhớ là mình không có đem vô phòng dạy học, em nói xem có phải cô sắp bị bệnh đãng trí rồi không?” 

Tống Nam Y bèn cười nhẹ: “Nếu em nhớ không làm thì giáo sư Liễu năm nay đạt được quán quân của tổ công tác về học thuộc lòng, cô mà nói như vậy thì những giáo sư khác chắc phải khóc đến chết mất.” 

“Miệng ngọt quá rồi” Giáo sư Liễu liền cười theo. 

Không khí hài hoà nhưng tay để ở dưới bàn của Tống Nam Y nắm lại thật chặt. 

Rất tốt, có người bắt đầu thả lưới rồi. 

Tổng Nam Y và giáo sư Liễu nói chuyện rất lâu, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc. 

Còn về chuyện nhỏ đó của Tống Thị Dư thì cô không để tâm lắm. 

Con cá thì luôn sẽ bị mồi câu dụ, nhưng cũng phải cho người ta cơ hội để thả mồi câu nữa chứ. 

Cô vẫn như thường, học xong tiết học hôm nay sau đó thì chuẩn bị đi về nhà. 

Vốn dĩ đã hẹn với Cố Thanh Bùi tối nay đi khu bắn súng nhưng mà xảy ra chuyện lão tứ bị ngất, thân làm đội trưởng như anh phải báo cáo lên cấp trên sẽ rất bận rộn. 

Tống Nam, không muốn anh ấy quá vất vả bèn chủ động dời lại cuối tuần. 

Về đến nhà, Thẩm Yên và Tổng Thị Dư đang nói chuyện với nhau, trên khuôn mặt hai người đều cười rất tươi nhưng khi vừa nhìn thấy Tống Nam Y thì lập tức biến mất. 

Giống như sự xuất hiện của cô làm họ bị đứng hình vì ngắt nguồn điện. 

Thẩm Yên ý thức được hành động của mình hơi quá khích liền tìm cách chữa ngượng: “Nam Y là, sao bây giờ con mới về vậy? Lúc nãy mẹ còn hỏi em gái con tại sao em con về lâu vậy rồi mà không thấy con đâu.” 

“Buổi trưa con có tiết tự chọn, không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, tuần này các thầy cô giáo đều đang tổng kết lại để tiện cho tuần sau đánh giá thành tích học tập” Tổng Nam Y nói. 

“Như vậy sao, vậy con vất vả rồi." Thẩm Yên nói: “Hay là tối nay làm món thịt kho tàu mà con thích ăn nhất đi, cho con tẩm bổ một chút, như thế nào?” 

“Được ạ.” Tống Nam Y không phản bác chỉ vui vẻ tiếp nhận. 

Trên mặt là sự ngây thơ không biết gì cả vẫn giống như lúc trước không khác tí nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK