Tống Nam Y phát hiện ra sự khẩn trương của anh liền ngẩng đầu lên nhẹ giọng cười rồi nói: “Không phải, bệnh giật kinh phong là về dây thần kinh não phát ra xung điện bất thường, thông thường hay đi chung là tứ chi co giật và sùi bọt mép, nhưng anh xem anh ta chỉ là đôi chân co giật thôi, không phải là cơ bắp co cứng mà là co rút cơ bắp”
Nghe xong Cổ Thanh Bùi nghiêm túc quan sát hồi lâu.
Đúng vậy, quân phục từ phía dưới chân của lão tứ trở xuống da thịt chỉ căng cứng cùng với chân bị chuột rút là giống nhau.
“Anh giúp một tay dìu anh ta đi phòng y tế nghỉ ngơi đi”
Lão ngũ ở bên cạnh lập tức cõng lão tứ lên: “Để tôi để tôi”
Nói là cậu ta cũng đi nhưng Cố Thanh Bùi vẫn không yên tâm.
Những người đi làm lính như này không ai là nhẹ cân cả, anh lo rằng lão ngũ không cống nổi, có anh ở đó trên đường đi còn có thể đổi qua lại cho nhau cõng.
Tống Nam Y tất nhiên là phải đi theo rồi.
Khi tới chỗ phòng y tế bác sĩ cũng kiểm tra thêm lần nữa và kết quả là giống với lời Tống Nam Y đã nói.
Đó là những cơn co thắt do thiếu canxi, còn nữa là do luyện tập quá độ mà máu lại không đủ cung cấp cho nên mới ngất đi.
Không phải vấn đề gì to tát.
Lão ngũ liền thở phào nhẹ nhõm lấy tay đập đập lồng ngực trong lòng vẫn còn cảm giác lo sợ.
Lúc đó đang chạy bộ anh ta có đùa giỡn dùng đầu gối đụng một phát vào lồng ngực của lão tử ai ngờ cậu ấy liền ngã xuống đất.
Làm cho anh sợ hết hồn.
Bây giờ nước mắt vẫn đang từng giọt lăn xuống: “Nếu lần này lão tử mà xảy ra chuyện gì thì mẹ cậu ta nhất định sẽ cầm con dao chặt rau đó dí tôi chạy khắp làng mất.”
Cậu ta và lão tứ là cùng một làng ra, đều họ Lưu, là người gia giáo đàng hoàng, lúc ở trong làng thì xếp theo tuổi tác lớn nhỏ mà gọi, một hai ba bốn gọi như thế.
Đợi ra ngoài làng đi học đại học thì hai người đổi không được nữa.
Lâu dần mọi người đều theo như thế mà gọi, gọi cả họ và tên là Lưu lão tổ, Lưu lão ngũ.
Một người con trai mặc quân phục đứng vừa khóc vừa lau nước mắt, cảnh tưởng này có chút quái dị.
Tống Nam Y không nhịn được cắn môi nhẹ cười ra tiếng.
Lão ngũ nghe thấy tiếng cô cười có chút không phải, liền hít hít mũi nói: “Chị dâu à con người em có chút cảm tính, chứ thực ra thì em rất nam tính đấy, chở cười nhạo em nhá”
“Sẽ không đâu” Tống Nam Y nghiêm túc lắc đầu.
Ngừng một chút mới phản ứng trở lại, lời này có chút không đúng lắm.
Cô từ khi nào trở thành chị dâu rồi?
Cô và Cổ Thanh Bùi bát tự còn chưa coi qua nữa mà!
Không khỏi cảm thấy có chút khó xử muốn giải thích thì lại nghe lão ngũ nói tiếp: “Chị dâu, lúc mà chị cấp cứu cho lão tứ quả thật đẹp chết đi được, em thật không thể tin nổi, nếu sau này vợ chồng hợp tác trong doanh trại thì nhất định sẽ làm cho người ta ngưỡng mộ chết mất.”
Đi làm quân y sao?
Trong lòng Tống Nam Y liền xẹt qua ý định này.
Sau khi tải sinh, mấy ngày này cô đều bận đối phó với Tổng Thi Dư, toàn không có nghĩ tới việc
đi thực tập của mình.
Ở kiếp trước cô được giáo sư đề cử đi bệnh viện Nam Thành ở thành phố thực tập, chỉ là cơ hội này sau này bị Tống Thị Dư cướp đi mất.
Đi đầu thực tập cũng là thực tập thôi, nếu như có thể gần Cổ Thanh Bùi một chút thì tất nhiên là
tốt nhất rồi.
Trong lòng cô đã quyết định.
Đợi lão tứ thức dậy xong thì liền từ biệt Cố Thanh Bùi, chuẩn bị đi tìm giáo sư bàn bạc với giáo sự về ý định của mình.
Cố Thanh Bùi đứng lên đi theo, thần sắc không đổi: “Đi đâu, để anh tiễn em”
“Không cần đâu, em chỉ đi phòng làm việc của giáo viên tí, chỉ gần đây thôi.” Tống Nam Y không
muốn cản trở việc của anh ấy.
Bên cạnh lão ngũ nhướng mắt đưa mày: “Ây da chị dâu à, chị nên cho lão đại của chúng em một cơ hội để biểu hiện chứ, chuyện tiền bạn gái là chuyện đương nhiên mà!”
Tống Nam Y liền khựng lại, nhìn sang Cổ Thanh Bùi bên cạnh.