Mọi thứ vẫn giống như kiếp trước.
Vệ sinh xong, Tống Nam Y và Tổng Thi Dự xuống dưới lầu ăn cơm.
Cô thì trứng gà trắng và đậu nành còn Tổng Thi Dự thì bánh sandwich và sữa tươi.
Lúc trước thì thấy không có gì nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng.
“Chị, có phải chị cảm thấy mẹ thiên vị không? Không phải như thế đâu, thực ra em.." Tống Thị Dự mở miệng làm bộ làm tịch nước mắt đọng lại ở khoé mắt như sắp rớt xuống tới nơi.
Tống Nam Y chỉ cảm thấy muốn ói.
Liền ngắt quãng lời nói của cô ta và gật đầu: “Em có bệnh, chị biết mà”
Tống Thị Dư liền khựng lại, lời nói không sai nhưng mà sao nghe giống như đang chửi người vậy?
Hồi nhỏ cô ta bị té xuống sông băng để lại di chứng, mỗi năm đều phải uống thuốc, Thẩm Yên thương xót cô ta nên đặc biệt làm món riêng cho cô ta ăn.
“Cô cũng biết em mình có bệnh sao!” Thẩm Yên từ nhà bếp đi ra tức đến hai tay chống nạnh: “Nếu không phải năm đó em nó vì cứu cô thì nó làm sao bị bệnh được?”
Tống Nam Y lạnh lùng cười: “Mẹ, là do nó đẩy con xuống sông đó”.
Cô chẳng qua mới hai mươi tuổi đầu mà trên mặt lại xuất hiện nụ cười châm biến kỳ thực làm cho Thẩm Yên giật cả mình.
Nhưng rất nhanh bà ta liền trấn tĩnh trở lại lớn tiếng ra uy với Tổng Nam Y: “Cái gì mà đẩy cô xuống sông, chỉ là trò đùa của trẻ con thôi mà, nhất thời lỡ tay!”
Bốn chữ nhất thời lỡ tay liền phủ định tội danh của Tổng Thị Dư.
Nhưng Tống Nam Y biết do cô ta cố ý!
Năm đó cô không cẩn thận làm hư đồ chơi của Tống Thị Dư, Tống Thị Dư liền nổi sát ý sau đó nhìn thấy có người đi ngang qua cô ta mới giả vờ xuống sông cứu người.
Đứa trẻ mới tảm tuổi mà đã có lòng dạ hiểm ác như vậy làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Kiếp trước do Thẩm Yên không ngừng tẩy não cho cô, cô còn tưởng thật sự là Tổng Thị Dư chỉ lỡ tay. Cô ngây ngô mà thề rằng phải đền bù cho Tống Thị Dư, mọi điều đều phải nhường nhịn Tống Thị D.
Không đâu, sau này sẽ không còn nữa đâu.
Nghĩ đến đây Tống Nam Y liền nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, cho nên con bây giờ không phải đang nhường cho em sao? Em có bệnh chị nên nhường chứ sao”
Câu này Tổng Nam Y của hồi đó thường hay nói, nhưng không biết vì sao Thẩm Yên và Tống Thị Dư đều cảm thấy không ổn cho lắm.
Giống như thay đổi thành một người khác vậy.
Đang suy ngẫm thì Tống Trị Thu đã im lặng từ trên lầu xuống, nét mặt u ám như muốn ép ra mực, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mấy người đó.
Ông ta đang tức giận vì bị mất tiền.
Tống Nam Y biết điều đó, nhìn ông ta một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Về phần Tống Thị Dự thì lại không giấu được sự hân hoan, đến cả ăn cơm cũng ăn rất ngon lành.
“Chồng, uống đậu nành đi.” Thẩm Yên đưa một ly đậu nành qua đó, trên khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt ấy toàn nét kiều mị.
Tổng Trị Thu cầm lấy và nhìn hai đứa con gái trầm giọng nói: “Ăn xong khoan hãy đi, ba có chuyện muốn hỏi các con.”
“Vậy tốt nhất là nên nhanh lên, con không muốn đến trường trễ” Tống Nam Y nuốt trứng gà trong miệng xuống: “Con ăn xong rồi ba hỏi đi.”
Cô rất thản nhiên nhưng trong mắt Tống Thị Dư thì thành chuyện lớn sắp xảy ra rồi mà còn không biết, cô không nhịn được cười thầm trong bụng.
Trên mặt thì lại tỏ vẻ quan tâm: “Ba có chuyện gì muốn hỏi chúng con sao?”
“Ba bị mất hai mươi ngàn đồng rồi.”
Tống Thị Dư lập tức hoang mang lấy tay kéo góc áo của Tổng Nam Y: “Chị, ba bị mất tiền rồi, chị... chị có nghe thấy không?”
Trò đổ lỗi này cũng thật đẹp mắt, kiếp trước cũng chính vì câu nói này làm cho Tổng Tri Thu cảm thấy tiền là do Tổng Nam Y trộm cho nên mới đi lục ga giường của Tổng Nam Y và vừa lục đã thấy.
Tổng Nam Y thật rất muốn trao giải Oscar cho cô ta.
Ngành giải trí mà thiếu cô ta thì thật là một tổn thất to lớn!
Tống Nam Y quay qua nhướng mày với cô ta: “Chị đâu có bị điếc, ba bị mất tiền em căng thẳng quá làm gì, em sợ gì à?”
“Chị, em không có!” Tống Thị Dư lập tức phủ nhận, nước mắt rơm rớm: "Sao chị có thể nghi ngờ em vậy?”
Giả bộ trong cũng giống lắm xém chút nữa thì cô đã tự trách mình rồi.
Tống Nam Y nheo đôi mắt lại cười nói: “Ỗ là chị hiểu lầm em rồi vậy cũng không phải chị trộm, không lẽ là mẹ trộm sao?”
Thẩm Yên nổi giận nói: “Con nói lung tung cái gì vậy?”
Sau đó quay đầu sang khóc than với Tổng Trị Thu: “Chồng à, ông nhìn xem Nam Y đứa trẻ này thật là làm tôi quá đau lòng”
Tống Tri Thu vốn dĩ vì bị mất tiền mà trong lòng phiền toái bây giờ lại nghe câu nói này, đôi lông mày nheo lại, hung hăng nói: “Tổng Nam Y, xin lỗi mẹ con đi!”
Xin lỗi ư? Không thể nào.
Cả đời này cũng không thể nào.