• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong bèn trực tiếp đứng lên rời khỏi. 

ở chỗ này nán lại thêm một giây ông cũng không muốn. 

Thẩm Yên đuổi theo một chặn đường, cuối cùng đụng trúng bệnh nhân và sau khi quay đầu lại thì Tổng Trị Thu đã mất hút. 

Bà ta rũ đầu xuống, lết bước chân nặng nề trở về phòng bệnh. 

Mới phát hiện ra Tống Thị Dư bưng mặt đau khổ. 

Lúc nãy cuộc nói chuyện ở ngoài của cô ta nghe rất rõ ràng. 

Cô Xong rồi, cả đời này huỷ cả rồi! 

Đều tại Tống Nam Y cả, nếu như hôm qua cô ta chịu nói giúp mình thì mình có lẽ sẽ không đi đến bước đường cùng này. 

“Thi Dư à còn đừng khóc nữa, mẹ sẽ giúp con nghĩ cách!” Thẩm Yên liền chạy qua đó ôm lấy cô ta. 

Nhưng đổi lại là sự cự tuyệt lạnh lùng của Tổng Thi Dư. 

Cô ta đẩy Thẩm Yên ra, rất mạnh. 

Cô ta kích động la hét với Thẩm Yên: “Bà làm sao giúp tôi hả, trưa hôm nay thì ông ta sẽ đi lên trường giúp tôi làm thủ tục thôi học rồi, bà cũng không đi chặn lại bà còn về đây làm cái gì hả? Tôi học đã bốn năm, bây giờ đến cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được mà còn mất mặt như vậy nữa!” 

Thẩm Yên có phải không muốn đi chặn lại đâu? 

Nhưng bà biết tính khí của Tổng Trị Thu. 

Bây giờ mà đi chặn lại cũng chỉ làm Tổng Trị Thu thêm phát cáu mà thôi, đến lúc đó nói không chừng đến cả bà ta cũng bị liên luỵ. 

Đến lúc đó thật sự là không có cơ hội để mà trở mình nữa rồi. 

“Mẹ sẽ nghĩ cách mà con đừng lo lắng, mẹ đi nghĩ cách ngay bây giờ đây.” Thẩm Yên nói. 

Tống Thị Dư khóc nguyên buổi sáng. 

Đến hơn ba giờ trưa thì Thẩm Tại Tùng đến. 

Thở hổn hển, thần thái luống cuống. 

Anh ta đến để thông báo tin tức cho Tổng Thi Dư. 

Đương nhiên là tin xấu rồi. 

Tống Thị Dự bị đuổi học rồi, tuy rằng không có dán bảng thông báo nhưng chuyện ngày hôm qua quá xôn xao, hoàn toàn không thể giếm xuống được. 

Cho dù giáo sư Liễu muốn nhỏ nhẹ xử lý chuyện này nhưng tin tức vẫn bị lan truyền khắp nơi. 

Nghe xong Tống Thị Dư nắm chặt nắm đấm: “Bà ta vốn dĩ không muốn xử lý nhẹ chuyện này, bà ta cá mè một lứa với Tổng Nam Y, muốn hại chết em, nói không chừng chuyện này là đều do có ta truyền ra ngoài cả!” 

Trong đầu cô ta rồi thành một đống, giống như có một tảng đá to đè nặng trong lòng đến cả đau cũng không cảm nhận được, đầu óc mờ mịt. 

Phải nửa ngày sau cô ta mới hồi hồn lại: “Vậy còn ba em? Ba em đến trường chưa?” 

Đương nhiên cũng đến rồi. 

Nhưng khi ông ta biết được là bị đuổi chứ không phải chủ động thôi học liền giận dữ quay đầu rời khỏi. 

Thẩm Tại Tùng chạy lên gặng hỏi ông ta hồi lâu mới biết tin Tổng Thi Dư nằm viện. 

Cho nên mới lập tức lao đến đây. 

“Thị Dư bây giờ em phải làm sao, anh nghe ý của ba em là muốn đưa em vào trong xưởng làm việc á” Thẩm Tại Tùng hỏi. 

Trong xưởng toàn là những người ở dưới quê không có học thức, vừa dơ vừa thổi cô ta nhìn thêm một chút thôi cũng chịu không nổi rồi đừng nói chi là ngày ngày phải làm việc chung với nhau. 

Tống Thị Dư chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy muốn ói rồi. 

Cô ta kiên quyết không đi đâu. 

Và thành ra cái bộ dạng thê thảm này đều là do Tổng Nam Y ban tặng cả. 

Dựa vào cái gì chứ? 

Lúc cô ta đang ngã sâu xuống vực thẳm thì Tống Nam Y có thể thuận lợi tốt nghiệp và được một công việc tốt, cả đời đều rực rỡ chói mắt sao? 

Đáng lẽ những thứ này đều là của cô ta cả. 

Tống Nam Y mới phải là người xuống vực thẳm đó. 

Bây giờ cô ta trở thành như vậy Tống Nam Y cũng đừng mong sống tốt! 

Đúng! 

Tống Nam Y cũng đừng mong sống tốt! 

Trong mắt Tổng Thi Dự phát ra những tia sáng hận thù, móng tay cắm sâu cả vào da thịt mà không hề hay biết. 

Một lúc sau, cô ta nhìn sang Thẩm Tại Tùng nói: “Anh Tại Tùng anh giúp em thêm lần nữa đi, em muốn cùng Tống Nam Y ôm nhau xuống vực thẳm!” 

Đúng là ôm nhau xuống vực thẳm. 

Những điều không tốt của cô ta bây giờ đều là do Tống Nam Y ban tặng cả. 

Thế là cô ta muốn Tống Nam Y cũng rớt vào vũng lầy này, vĩnh viễn không bao giờ trở mình được. 

Nhưng Thẩm Tại Tùng lại do dự. 

Như vậy có không tốt lắm không, anh sợ đến lúc đó làm lớn chuyện rồi sẽ làm ảnh hưởng đến anh, đến lúc đó thì anh sẽ không cưới được em nữa.” 

Tống Thị Dư cảm thấy anh ta không giống một người đàn ông, cứ do dự không quyết. 

Cô ta thấy rất phiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK