Cảnh ngộ mà người xấu gặp phải Tống Nam Y không có chút đồng tình nào cả.
Mục đích đã đạt được cho nên cô mới không khách khí nữa.
“Mẹ vẫn là nên về phòng của mình coi thử đi nha, lần này mà lại bị phát hiện ra nữa thì tội danh trộm tiền đó quả thật không rửa sạch được nữa đâu, có phải không nhỉ?”
Cô còn lấy chuyện lần trước đổ thừa trộm tiền đó ra nói.
Thẩm Yên hận tới mắt đỏ ngầu nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà đem máu và cục tức nuốt vào bụng.
Không tiếp tục dây dưa với Tổng Nam Y, bà ta nhanh chân đi xuống lầu.
Tống Trị Thu vẫn còn ở trong phòng, nếu như phát hiện ra tiền đã bị Tổng Thị Dư lấy mất e rằng là tức tới muốn giết người luôn rồi.
Đến lúc đó ai khuyên cũng vô dụng cả.
Bà ta đi ngang qua phòng khách rồi chạy về phía phòng ngủ.
Liễu bà bà còn tưởng rằng bà ta đã nghĩ thông suốt, liền nhanh chân xông qua tính nói thêm điều gì đó.
90.
Nhưng Thẩm Yên đã nhọc lòng tốn sức quá rồi, quả thật không có tâm tư nào để mà tiếp chuyện với Liễu bà bà nữa, nhanh chân chạy vô phòng.
Trong phòng vẫn còn nguyên vẹn.
Tống Trị Thu đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong phòng khói trắng lượn lờ làm bà ta phải họ sụ.
Trong lòng hoảng loạn không thôi, nhưng trên mặt phải răng giả bộ làm ra vẻ không có gì xảy ra cá.
“Tri Thu mẹ của tụi mình tới rồi, em chợt nhớ ra trong tủ có để đồ chuẩn bị cho mẹ, để em tìm ra cho mẹ nha.”
Tổng Tri Thu không trả lời, một điều rồi lại một điểu cứ thể hút, đến cả việc quay đầu qua nhìn. một tí cũng không có hứng thú.
Như vậy càng tiện cho Thẩm Yên.
Thành thạo tìm ra cái hộp đựng vàng nhỏ của mình.
Bên trong đã bị lấy cắp hết sạch.
Chỗ này chỉ có bà ta và Tống Thị Dự biết mà thôi.
Gần một trăm đồng, bằng mấy tháng lương của Tổng Trị Thu gộp lại.
Cô ta lấy nhiều tiền như vậy mà đến bây giờ cũng không về nhà.
Nhất định là bỏ nhà ra đi rồi!
Như một tia chớp giáng xuống đầu của Thẩm Yên.
Bà ta chỉ có một cô con gái như thế thôi, nếu như ở bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy thì biết làm sao đây?
Quá tức giận, bà ta cứ thế mà ngất xỉu đi!
Thẩm Yên được đưa đi bệnh viện.
Bác sĩ nói là không có vấn đề gì to tát cả, chỉ là quá kích động nên bị ngất thôi.
Là do cảm xúc gì dẫn đến kích động, trong chuyện này chỉ có Tổng Nam Y biết rõ nhất thôi.
Còn về vết thương trên tay cũng đã xử lý qua rồi, bị thương như thế nào cần bệnh nhân tỉnh lại sau đó tự thuật lại là xong.
Trước khi hoàn toàn tỉnh lại, Thẩm Yên cần phải ở lại bệnh viện quan sát.
Khuya như thế này rồi Liễu bà bà không muốn phải chịu thiệt thêm.
Còn Tống Trị Thu thì cả một cục tức trong bụng, ở trong bệnh viện không cho hút thuốc lại càng không ngồi yên được.
Cho nên Tống Nam Y tự mình xung phong đảm nhận việc ở lại bệnh viện.
Tống Trị Thu liền đồng ý ngay, nói thêm vài câu xong liền lấy xe chở Liễu bà bà về nhà nghỉ ngơi.
Buổi tối ở lại bên cạnh giường bệnh nhân cũng chả có gì để làm cả.
Cô ngồi trên ghế im lặng mà nhìn Thẩm Yên.
Kiếp trước một kẻ địch mạnh mẽ như thế thì ra cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Nghĩ lại thì kiếp trước cô có phải quá nhu nhược rồi không, cho nên mới bị hai người này ăn hiếp đủ điều?
Một mặt lại nghĩ, rất nhiều chuyện phát triển không giống với kiếp trước nữa rồi.
Ví dụ như Tống Thị Dự bỏ nhà ra đi.
Là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?
Tống Nam Y đoán không ra được.
Cuối cùng lại ở trong lòng tự nói với mình.
Mặc kệ là chuyện xấu hay chuyện tốt thì cả đời này đều giữ giới hạn của mình không để cho bất kỳ ai ức hiếp mình nữa, như vậy là đủ rồi.
Lúc chân trời xuất hiện một vệt màu trắng bạc, Thẩm Yên cũng dần tỉnh lại.
Cả một đêm bà ta ngủ không yên giấc.
Quay qua quay lại mơ thấy Tống Thị Dư khiến bà ta cảm thấy lòng hoang mang không ngừng.
Và lúc tỉnh lại thì người nhìn thấy đầu tiên lại chính là Tổng Nam Y.
Bà ta còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy ác ma.
Đúng vậy, Tống Nam Y chính là con ác ma bằng xương bằng thịt.
Uống máu ăn thịt làm mất Thị Dư của bà ta rồi.
Thẩm Yên tâm trí vẫn chưa tỉnh táo liền muốn đưa tay ra bóp cổ Tống Nam Y.
Nếu như Tống Thị Dự mà có chuyện gì thì bà ta phải đưa Tống Nam Y đi chết chung!
Nhưng Tống Nam Y đã nhẹ nhàng né ra.
Thần sắc điềm đạm trong con người không có chút dao động nào, chỉ lạnh lùng nhắc nhở: “Nếu
như mẹ không để tâm việc mình được cho là bị tâm thần bắt đi thì con có thể tuỳ tiện mà cho mẹ bóp cổ con”
Câu nói này nhắc nhở quá rõ ràng rồi.
Chỉ cần bà ta dám bóp thì Tống Nam Y sẽ truyền ra ngoài rằng là bởi vì chuyện của Tổng Thị Dư nên mới bị điên.
Muốn nguỵ trang thành một người bị hại để mọi người thương xót thì dễ dàng quả còn gì.
Thế là Thẩm Yên liền bị dọa.
Đôi ma trảo đó cứ giơ ra lưng chừng như thế, xuống không được lên cũng không xong, giống như là một con rối bị dây điều khiển cho tạm ngưng, động tác vô cùng quái dị.
Lúc sau Thẩm Yên mới tìm lại được giọng nói của mình.
Bà ta liền nghĩ tới vết thương ở trên tay, đây chính là chứng cứ có sức thuyết phục nhất!
“Tao sẽ nói cho người khác biết là mày muốn giết tao trước cho nên tao vì né tránh sự công kích của mày mới bị thương, mày đừng quên là tối hôm qua chính là mày đẩy tạo ra đấy!”
Cuối cùng cũng có thể tìm được cách chế ngự Tống Nam Y rồi.
Khoé miệng Thẩm Yên còn chưa kịp nhếch lên thì liền thấy cái đồ vật được lấy ra trước mặt.
“Mày... mày tại sao vẫn còn cái này?”
Không thể nào.