• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng chỉ là công việc nhất thời nhưng rốt cuộc cũng là một công việc không tồi, Quản Hổ liền cảm tạ đồng ý. 

Từ Lan Vĩ Lầu đi ra, sắc trời đã có chút tối rồi. 

Ước tính thời gian xong, vị khách đó chắc cũng đã đến trước cửa nhà họ Tống rồi nhỉ. 

Cho nên Tống Nam Y cáo từ rời khỏi. 

Nửa đường có còn mua một cái bánh nướng ăn lấp đầy bụng. 

Dù gì ăn no rồi mới có sức để mà tiếp tục đầu dũng đấu trí với đám người đó chứ. 

Đợi tới trước cửa nhà họ Tống, từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng còng lưng ấy. 

Có hoá thành tro Tống Nam Y cũng nhận ra được. 

Đó là mẹ của Thẩm Yên, bà ngoại của cô họ Liễu, cho nên mọi người đều gọi là Liễu bà bà. 

Liễu bà bà luôn sống ở nông thôn còn quấn luôn cả chân nhỏ, giọng điệu có chút giống xã hội cũ, trọng nam khinh nữ, huênh hoang hung hăng luôn xem Tổng Nam Y không ra gì cả. 

Mỗi lần về quê thăm bà ta Tổng Nam Y luôn không được tiếp đãi, ăn cơm hay ngủ gì đó luôn bị chia cho cái tệ dở nhất. 

Đừng nói chỉ là cái miệng luôn nói ra những từ chanh chua khó nghe, chửi bới là chuyện thường xảy ra. 

Lúc này đây, cô nhìn thấy Liễu bà bà. 

Đôi mắt ti hí như mắt lươn ấy trong buổi chạng vạng đầy vẻ hằn học cáu bẳn. 

Giọng nói sắc bén khàn khàn đó liền vang lên: "Sao đi chậm như vậy hả chân bị què hay gì hả? Để cho bà già này đứng ở ngoài cửa chờ mày, mày cũng không sợ bị tổn thọ ư!” 

Mặc cho bà ta la mắng cô, bước chân của Tổng Nam Y vẫn không đổi, cứ thế từ từ mà đi tới trước mặt bà ta. 

Cầm chìa khoá ra, muốn đi mở cửa. 

Liễu bà bà liền một phát giật đi chiếc chìa khoá, móng tay dính đầy bùn đất quệt qua cánh tay của cô tự mình mở cửa. 

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Thật là đứa con gái lười như mày sau này không gả đi được đầu, cho dù có gả đi dược thì cũng chỉ có thể bị đàn ông đánh chết mà thôi, ai cưới được mày đúng là xui hết cả tám kiếp rồi!”. 

Tự mình mở cửa ra, Liễu bà bà bèn đi vô trong. 

Do thường hay lao động nên lưng bà ta không thẳng lên được trở thành một ngọn núi nhô lên cao, từ xa nhìn qua giống như là mọc ra một cái bánh bao thịt vậy. 

Một lão thái bà vừa đáng thương vừa đáng hận này kiếp trước cô lại sợ muốn chết. 

Bây giờ nghĩ lại Tống Nam Y chỉ cảm thấy mình quá ngu ngốc không nhịn được bèn nhẹ lắc đầu. một cải. 

Cô cũng đi theo phía sau Liễu bà bà vào trong nhà. 

Liễu bà bà đã ngồi xuống trên ghế sofa, đánh giá từ phía sau đó lại liếc nhìn Tống Nam Y hỏi: “Ba mẹ mày đâu? Thị Dư đâu?” 

“Không ở nhà" Tống Nam Y thành thật trả lời. 

Câu trả lời này làm cho Liễu bà bà rất không thoải mái. 

Trước khi tới con gái của bà ta Thẩm Yên có nói chuyện qua điện thoại với bà ta. 

Nói là thời gian gần đây Tổng Nam Y rất thất thường và còn hống hách ngang ngược. 

Lần này bà ta tới là muốn giáo huấn Tống Nam Y một bài học. 

Cho nên từ câu nói này mà bắt đầu bắt chẹt lỗi. 

Ánh nhìn sắc bén ở trên người Tổng Nam Y quét qua quét lại, giọng điệu rất không vui nói: “Còn cần mày nói sao tất nhiên là không ở nhà rồi, mày xem tao là đứa mù sao hay là xem tao là đứa khờ?” 

Tổng Nam Y thái độ đoan chính: “Bà ngoại bà đừng có mà trù ẻo bản thân như vậy lỡ như thành sự thật thì sao đây?” 

Câu nói vừa thốt ra làm Liễu bà bà một hơi không kịp thở ra. 

Cái ý gì đây? 

Con nha đầu chết tiệt này quả nhiên là cánh cứng quá rồi, có thể đối chát lại vài câu với mình như thế! 

“Nha đầu chết tiệt có phải mày rất mong tao mù rồi khờ không, người ác độc như mày về sau không thể nào mà gả đi được đâu, sợ rằng mày còn chết sớm hơn tao nữa đến cả đầu thai cũng bị người khác hiếp!” 

Bà ta từ dưới quê ra nên lời chửi người đều là hạ bút thành văn cũng không cần biết có thích hợp để nói hay không, nghĩ ra gì liền nói ra đó. 

Tống Nam y không đau không nhột, lãnh đạm ngước đôi mắt lên hỏi ngược lại bà ngoại: “Cho nên mới nói bà ngoại là hy vọng người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh à?” 

“Mày... mày nói gì thế!” Liễu bà bà một phát nhảy dựng lên, bởi vì là lưng còng cho nên càng giống một cục u nhọt song sinh đang nhảy nhót tại chỗ. 

Tống Nam Y lại bổ sung tiếp: “Còn về cháu đầu thai không tốt vậy thì có thể nói rõ ràng là tổ mộ chôn không có tốt rồi, cho nên những người khác cũng không có kết quả tốt đẹp gì đâu nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK