Tống Trị Thu đẩy Thẩm Yên ra tiếp tục đảnh, nhưng trong đám đông lại bùng phát ra tiếng: “Nam Y, Nam Ý về rồi này!”.
Trời đất!
Nghe được câu này Tống Trị Thu quả thật cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chỉ hận không thể trực tiếp hôn mê đi cho rồi.
Chuyện như thế này coi như là không thể giải thích rõ ràng được nữa rồi.
Từ trong đám đông Tống Nam Y lảo đảo đi ra ứa đầy nước mắt, bộ dạng đáng thương vô cùng.
"Ba." Cô đứng ở chỗ cách Tống Trị Thu rất xa, hiển nhiên là đang sợ hãi, ấp úng mở miệng gọi ông ta:
“Tao không có đứa con gái như mày!”
Tống Trị Thu phẫn nộ.
Nhưng phẫn nộ như thế nào thì cũng không muốn tiếp tục vạch áo cho người xem lưng.
Cho nên ông ta bèn đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Tống Nam Y muốn kéo cô vào nhà.
Muốn đánh chết nghiệt chướng này thì cũng phải chọn nơi không có người!
Tống Nam Y hoảng sợ, bất an ra sức vùng vẫy.
Miệng luôn nói lời xin lỗi, nào là đều do cô ta không tốt.
Những người đứng coi kịch hay đó đều hút ngược một hơi lạnh vào trong sau đó lại tiếp tục bàn
tán.
Xem tình hình này những chuyện như thế này là thật sao?”
“Không phải sao, mày xem đến cả ga giường cũng mang ra rồi!”
"Ây, tôi nói mọi người đúng là nhiều chuyện mà, người ta hai người trẻ tuổi đó vốn dĩ là đang yêu nhau cũng rất bình thường thôi mà, nhưng mà người con trai này nhất định không phải thứ tốt lành gì, đem cái này ra uy hiếp!”
trong mắt mọi người, bên khóc lóc luôn là phái yếu ớt nhất.
Lúc nãy mọi người còn hưng phấn bàn tán chuyện này, nhưng mà bây giờ bắt đầu đồng tình với Tổng Nam Y.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tổng Nam Y vùng vẫy càng kịch liệt hơn.
Cô không muốn vào nhà.
Thẩm Tại Tùng tất nhiên cũng không muốn.
Nếu như Tống Nam Y vào nhà rồi thì màn kịch này làm sao mà diễn tiếp nữa?
Đến lúc đó muốn ở trước mắt nhiều người như vậy yêu cầu Tổng Tri Thu đem con gái gả cho mình thì có lẽ càng khó khăn hơn.
Cho nên anh ta liền kéo cánh tay khác của Tổng Nam Y lại.
To tiếng thâm tình mà nói: “Nam Y, em yên tâm đi cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ cưới em mà."
Nhưng mà một giây sau Tông Nam Y liền trở mặt.
Trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm chán ghét và thù hận, chất vấn hỏi Thẩm Tại Tùng: “Sao anh có thể còn mặt mũi mà nói ra những lời này, anh làm ra những chuyện như thế này còn muốn cưới tôi sao?”
Bởi vì làm ra những chuyện như thế này cho nên mới có thể cưới cô đó!
Nếu như không phải gạo đã nấu thành cơm thì làm sao có thể lấy được chứng cứ rành rành này ra uy hiếp chứ?
Thẩm Tại Tùng vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường.
Chỉ tự mình tiếp tục nói: “Nam Y à, anh biết anh như thế có chút tiểu nhân rồi nhưng mà cũng là Vì anh quá thích em, kết quả là đột nhiên em và cải thằng Cố Thanh Bùi đó lại quen với nhau, anh sợ mất em cho nên anh mới... em yên tâm đi, đợi sau khi chúng ta kết hôn anh sẽ đối tốt với em mà.”
Những lời nói này nói ra nếu như đối với người không biết sự tình thì có thể nghe ra những ý nghĩa khác.
Sở dĩ Thẩm Tại Tùng chọn cách thức kỳ quặc làm ra những chuyện cực đoan như thế cũng là VÌ. Tổng Nam Y đột nhiên đi thích người khác, anh ta chỉ muốn níu giữ lại Tổng Nam Y mà thôi.
Không hổ là tài tử của khoa văn học Trung, đúng là bịa chuyện quá giỏi.
Tống Nam Y cười lạnh một tiếng liền một bạt tại giáng xuống mặt Thẩm tại Tùng.
Bạt tại này không những Thẩm Tại Tùng ngẩn ra mà cả Tống Trị Thu và Thẩm Yên cũng sững sờ, những người đứng xem chuyện vui cũng ngây hết cả người.
Lúc nãy Tổng Nam Y còn khóc sướt mướt sao đột nhiên dũng mãnh như thế này rồi.
Hình ảnh này biến đổi quá nhanh hoàn toàn không kịp phản ứng trở lại mà!
Tống Nam , quay đầu qua hướng Tống Trị Thu nói: “Ba à, con xin lỗi ba là bởi vì tối qua con không có làm tròn bổn phận của một người chị chứ không phải bởi vì người tối qua là con”
“Làm sao có thể được? Tối hôm qua chính là em mà, anh có bằng chứng mà.” Thẩm Tại Tùng hồi hồn lại liền chỉ tẩm ga giường đó.
Sau đó anh ta nhìn thấy máy ảnh trong cặp của Tống Nam Y.
Cho nên anh ta liền nhanh như chớp cướp lấy máy ảnh đó.
Mở hình ảnh ra cho mọi người xem: “Nếu như em không thừa nhận ga giường đó vậy cái này em cũng nên thừa nhận rồi đúng không?”
Dù rằng máy ảnh có khoảng cách rất xa, nhưng mọi người đều rướn cổ ra coi thì cũng có thể thấy được đại khái tình cảnh trong đó.
Hít phải một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn sang Thẩm Tại Tùng càng ngày càng trở nên quái dị.
Thẩm Tại Tùng cảm thấy không sao cả.