Lấy chiếc váy mới của cô ta xong còn không chịu tha thứ cho cô ta!
Tống Nam Y không nói gì nên cô ta chỉ có thể nơm nớp lo sợ trốn phòng khách dưới lầu, đến cả dũng khí đổi điện với Tổng Trị Thu cũng không có.
Nhưng rất nhanh cô ta lại nghĩ tới kế hoạch của mình.
Khoé miệng không kiềm được mà nhếch lên một nụ cười.
Có sao đâu?
Tống Nam Y cũng không ngang ngược được bao lâu nữa đâu.
Tống Nam Y rất nhanh thay xong chiếc đầm đó.
Tuy nói con người Tống Thị Dư không ra sao cả nhưng về khoản mua quần áo thì cô ta đúng là rất sành.
Vào năm tám lắm, màu sắc và mẫu váy này quả thật không mắc phải lỗi phối hợp.
Làn da trắng ngần lại càng tôn lên vẻ đẹp động lòng người của cô.
Mặc xong cô liền đi xuống dưới lầu.
Tổng Thị Dư đã trở về phòng khách rồi, không có ý định đi ra tiếp.
Cô cũng không quan tâm cô ta lắm bèn thay giày xong bắt xe đi đến trường.
Hôm nay là tiệc tri ân thầy cô, ở bên ngoài trường ở đâu cũng là tiếng khóc lóc thê thảm của những sinh viên tốt nghiệp.
Sau ngày hôm nay mọi người sẽ bị chia cách hoặc là cả đời này cũng không có dịp gặp lại nhau nữa, cho nên họ đều muốn chào tạm biệt nhau cho thật đàng hoàng trong ngày hôm nay.
Tiêu Hồng cũng không ngoại lệ.
Cô ấy đứng sẵn bên ngoài cổng trường đợi Tống Nam Y.
Nhìn thấy cách ăn mặc của Tống Nam Y ngày hôm nay, không khỏi cảm thấy sáng mắt.
“Nam Y à, mày chắc chắn là nữ sinh đẹp nhất ngày hôm nay đó, tao cũng không muốn đứng bên cạnh mày nữa rồi.”
Tống Nam Y bèn cười khoác tay của cô: “Vậy làm sao đây, đem chiếc váy này cho mày mặc có được không?”.
“Được á, mày cởi ra mau” Tiêu Hồng lập tức nói.
Nhưng cô lại không muốn nữa: “Không nỡ á”
“Nhỏ nhen.”
Tiệc tri ân thầy cô là ở trong nhà hàng bên ngoài trường học, bao trọn nguyên một tầng, cả đám. học sinh của khoa y học đều ở đây.
Mọi người cùng chúc rượu với nhau, không khí rất đỗi hài hòa.
trong đám đông Tổng Nam Y bắt mắt nhất, cho nên rất nhiều người tới chúc rượu với cô.
Hết cách rồi, cho dù đi tới chỗ nào thì gái xinh đều thu hút được sự chú ý của người khác.
Tiêu Hồng dịu cô tới ghế ngồi, sau đó đi ra sau bếp tìm bà chủ lấy ly trà tỉnh rượu.
Mới chốc lát mà đã có người ngồi xuống bên cạnh Tống Nam Y nói: “Cố Thanh Bùi đến rồi ở bên ngoài đợi cô đó”
Tổng Nam Y bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Cô lảo đảo đi tới trước cửa, xém chút nữa thì bị ngã.
Có người liền ôm lấy cô, sức lực rất lớn.
Chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì trên miệng liền bị người ta lấy khăn tay bịt lại.
Mùi hương kích thích ùn ùn kéo đến.
Mới đầu Tống Nam Y còn muốn vùng vẫy, nhưng vài giây sau tay liền bất lực buông xuống, chìm vào hôn mê.
Tổng Nam Y bị làm cho ngất đi.
Vì để đảm bảo hiệu quả của thuốc, chiếc khăn tay đó được để trên miệng có thêm một lúc nữa.
Sau đó người đó bể Tống Nam Y đến nhà nghỉ nhỏ ở kế bên tiệm cơm.
Việc kinh doanh nhà nghỉ ở bên cạnh trường học vốn dĩ là để phục vụ những cặp tình nhân như thế này.
Cho nên hai người đi vào trong đó không hề bị hoài nghi gì cả.
Rất thuận lợi mà thuê được một phòng.
Căn phòng chật hẹp rách nát cách âm lại còn rất dỏm, có thể nghe thấy phòng kế bên rung động ầm ĩ.
Anh ta đem Tống Nam Y đặt lên trên giường.
Rất nhanh tiếng cửa phòng liền vang lên.
Tổng Thi Dự từ khe hở của cánh cửa lách mình vào trong, trong tay còn cầm một chiếc máy chụp hình.
Cái này được cô ta thuê ở tiệm vi tính, giá thuê không có rẻ, cô đã chi hết tiền của mình cho việc này rồi.
Nhìn thấy quần áo trên người Tống Nam Y đang không chỉnh tề nằm ở trên giường, cô ta có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hối thúc nói: “Anh Tại Tùng sao anh còn chưa ra tay nữa?”
Cô ta đã lên một kế hoạch rất hoàn hảo.
Để Tống Nam , ăn mặc rạng rỡ đẹp đẽ đi tiệc tri ân thầy cô, hấp dẫn sự chú ý của những người con trai đó tới để chuốc rượu cho cô.
Đợi tới khi có chút say rồi sau đó lại kêu cô ta ra ngoài, dùng chiếc khăn tay đã tẩm qua thuốc làm cho cô ấy hôn mê đi.
Đưa tới nhà nghỉ làm chuyện không thể diễn tả, rồi chụp lại những cảnh đó.
Rồi sẽ công bố trước công chúng.
Làm cho Tống Nam Y mất đi danh tiếng, chỉ có thể chấp nhận gả cho Thẩm Tại Tùng thôi.
Đến lúc đó phải chịu áp lực của dư luận về chuyện này, cho dù cô ta lấy được văn bằng thì đã sao?