Cái gì mà đơn vị thực tập, cái gì mà công việc đều không có cách nào sở hữu được nữa.
Cô ta chỉ xứng ở nhà làm bà mụ xấu xí thôi.
Đây chính là điều mà Tống Thị Dư muốn.
“Anh... anh không biết bắt đầu từ đâu cả.” Thẩm Tại Tùng có chút mờ mịt.
Không lẽ cô ta thì biết ư?
Tống Thị Dự tức không chịu được nghĩ một hồi nói: “Anh cởi áo của cô ta ra trước đi, rồi sau đó
dựa vào nhau, em chụp hai tấm làm bằng chứng sau đó em ở bên ngoài đợi anh.”
Thẩm Tại Tùng mặc cho cô ta chỉ huy, cúi người xuống cởi nút áo của Tống Nam Y ra. Tổng Nam Y đang hôn mê đột nhiên sắc mặt nhăn nhỏ sau đó ói một đống lên người Thẩm Tại Tùng.
Thẩm Tại Tùng đứng rất gần, lại không kịp phản ứng nên lãnh đủ hết.
Anh ta vừa muốn ói vừa thấy ghê tởm liền nhanh chân xông ra ngoài, đến nhà vệ sinh công cộng ở ngay cuối con đường hành lang đó mà rửa sạch.
Một lúc sau mới miễn cưỡng rửa sạch được.
Về chuyện tốt đẹp sẽ xảy ra tối nay đã bị mùi trên cơ thể làm cho tan biến mất.
Anh ta thầm nghĩ rằng mình quá xui xẻo rồi bèn nhấc chân đi về phòng.
Anh ta gặp ông chủ ở dưới lầu đang đứng trước cửa phòng chờ.
“Đèn bị hư rồi, bạn anh về trước rồi nói là tự mình anh giải quyết đi” Ông chủ nói.
Thẩm Tại Tùng nghệch mặt ra.
Bây giờ là bỏ lại anh ta đơn thân độc mã sao?
Anh ta cố gắng kiên trì mò mẫm ở trong bóng tối.
Máy chụp hình không ngừng chớp ánh sáng màu đỏ.
Dù sao thì Thẩm Tại Tùng cũng được cho là người sành điệu, biết rằng như vậy là đang quay phim lại.
Và dưới ánh trăng sáng nhàn nhạt đó có thể thấy được Tống Nam Y mặc chiếc váy màu đỏ nằm trên giường không một chút động đậy.
Cảm giác mất hứng đó liền đột ngột biến mất.
Hô hấp của anh ta bắt đầu trở nên gấp rút, nhanh tay cởi bỏ quần áo của mình rồi sau đó hạ thấp thân mình lên người cô ta và bắt đầu sự công kích lần thứ nhất.
“Em đừng có trách anh, ai biểu ông nội nhà em quả thiên vị chi, nếu như ông ta có thể chia chút ít cho Thi Dự thì chúng ta cũng sẽ không thế này đâu” Thẩm Tại Tùng vừa nói vừa làm động tác nhanh hơn.
Bởi vì nguyên nhân của thuốc mê nên Tống Nam Y nằm trên giường chả có phản ứng gì cả, chỉ như một thể xác có mang hơi ấm mặc cho Thẩm Tại Tùng làm càn.
Chỉ đến lúc thân thể bị xâm phạm lần đầu liền phát ra một tiếng ưm sau đó liền không có tiếng nào nữa.
Sau khi cày cuốc xong, Thẩm Tại Tùng mệt mỏi vô cùng, lật người lại nằm ở trên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại thì mặt trời đã lên rất cao rồi.
Thẩm Tại Tùng có chút lưu luyến mùi vị của ngày hôm qua, liền trở mình lấy tay sờ qua bên cạnh, nhưng không có ai nằm ở đó cả.
Trong phòng chỉ còn lại mình anh ta.
Tổng Nam Y không biết ở đâu!
Không những Tống Nam Y biến mất, máy ảnh đặt ở trước giường cũng biến mất luôn.
Anh ta liền luống cuống lên.
Đừng nói là Tống Nam Y phát hiện ra thứ ở bên trong máy ảnh sau đó nhanh tay lấy đi rồi bỏ trốn luôn nha?
Vậy kế hoạch của anh ta và Thị Dư có phải thất bại rồi không?
Trong lòng Thẩm Tại Tùng hoảng loạn mặc đại quần áo vào, bay xuống dưới lầu mượn điện thoại công cộng gọi điện đến nhà họ Tống.
Không ai nghe máy.
Thời gian này là lúc Thẩm Yên và Tổng Trị Thu đang đi làm.
Còn Tổng Thị Dư cũng không có ở nhà.
Anh ta kiểm không thấy Tổng Thi Dư, không biết nên xử lý như thế nào cho đúng.
Nếu như để Thi Dự biết được mình như thế này thì nhất định sẽ nổi giận cho xem.
Có chút chán nản, anh ta lại một lần nữa lết đôi chân nặng nề quay trở về phòng.
Cứ như thế mà ngồi đến buổi trưa.
Đến lúc trả phòng vẫn là ông chủ lên lầu gõ cửa.
Kết quả vẫn bị ông chủ kêu đứng lại.
“Cái ga giường này bị anh làm dơ mất rồi, không dễ giặt, anh đến cho tôi cái khác đi.”
Thẩm Tại Tùng nhìn nghiêng qua thì thấy trên ga giường màu trắng đã ố màu đó có lốm đốm màu đỏ của hoa mai đã khô lại từ lâu, nhưng vẫn rất bắt mắt.
Đúng rồi!
Sao anh ta lại quên mất điểm này chứ.
Cho dù máy ảnh bị Tống Nam Y lấy đi rồi thì sao?
Đem ga giường này đi tới nhà họ Tống nhất định là sẽ được.
“ông chủ à cái ga giường này tôi mua lại, bao nhiêu tiền? Thẩm Tại Tùng một tay quơ ra.
Ông chủ nhà nghỉ đó ngơ ra một hồi mới hồi hồn lại.
Không ngờ sinh viên đại học bây giờ biến thái như vậy, những thứ như này cũng muốn sưu tầm nữa à.
Liền dứt khoát một gậy đánh chết chó nói là: “Cái ga giường này của tôi là vải tốt đó nhá, mắc lắm đấy như thế nào cũng phải năm tệ.”
Có mắc thì Thẩm Tại Tùng cũng phải cắn răng mà mua lại.
Đây là vật chứng cuối cùng còn sót lại.