*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Viên cảm giác bản thân ôm được chính là một —— khúc gỗ mềm mại có mùi hương ấm áp.
Vĩ Trang không có ôm lại cô, cũng không có từ chối cô. Cô ấy thậm chí cũng chẳng nói gì, ngay cả một chữ “ừ” cũng không có.
Tiểu Viên hơi ngẩng đầu lên từ trong lòng cô ấy: “Tôi quấy rầy đến cô nghỉ ngơi rồi ư?”
“Không có.”
“……”
“……”
Trong lòng Tiểu Viên bỗng nhiên trống trải, cũng nản chí, bèn buông cô ấy ra.
Trên bàn nhỏ có một ly rượu, xem ra trước khi cô tới Vĩ Trang đang uống, hoặc là chuẩn bị uống.
Đổi về trước, cô sẽ không uống. Nhưng có lẽ là công hiệu của thuốc ngủ đã phát huy tác dụng, đầu óc cô mê man, hoặc là cô muốn mượn chút rượu uống vào, càng mau đi vào giấc ngủ, quên một ít ký ức đen tối khai quật mở niêm.
Cô cầm cái ly tới, uống ừng ực ừng ực một hơi cạn sạch, bụng lẫn cổ họng đều nóng lên, đầu óc cũng nặng trĩu.
Đối với người mình thích, Tiểu Viên luôn không nhịn được làm nũng. Đối với anh trai và Thái Quyển chính là như vậy, mà cô luôn được như mong muốn, bọn họ hết sức cưng chiều cô. Đến nỗi cô cảm thấy bản thân chỉ cần vừa nhắc tới yêu cầu, nào ai yêu thích thì liền không còn cách nào khác với cô.
Vĩ Trang sẽ như thế chứ?
Dưới tác dụng song song của cồn và thuốc ngủ, trong lòng Tiểu Viên nổi lên một sự xúc động muốn khám phá.
Lúc này cô ngồi ở trên sofa, chớp đôi mắt nhìn Vĩ Trang chăm chú.
Dáng người Vĩ Trang cao gầy thon dài, khí chất cao ngạo lạnh lẽo cô độc. Ngay cả khi mặc đồ ngủ cũng có một loại cảm xúc đẹp đẽ như siêu mẫu. Cô ấy đứng ở ngay đối diện, cách cô rất xa.
Tiểu Viên khẽ vẫy tay với cô ấy: “Frances, lại đây được không?”
……
Chiếc bóng lan nhòe ra dưới mí mắt chính là quầng ánh sáng vàng ấm áp, Tiểu Viên dựa vào trên vai Vĩ Trang, tinh thần lửng lơ.
Trong không khí hình như có những hạt bụi đang trôi dạt, thời gian di chuyển gần như vô hình.
Ký ức buổi tối hôm ấy trở nên thật nhạt, sau đó mẹ cô đã kịp thời trở lại, cha kế mới không thực hiện được, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài. Hai người cãi nhau, mẹ cô bị đánh, tiếng khóc chói tai kêu vang vọng trong đêm tối.
Lúc ấy cô mới mười tuổi, run đến giống như cái sàng, túm lấy quần áo hoảng sợ không biết làm sao, chỉ có thể trốn đến gầm giường.
Lúc càng nhỏ hơn bị đánh, bị đánh liền sẽ trốn đến gầm giường. Nhưng cho dù là cô mù mờ ngây ngô của năm mười tuổi đó, cũng cảm thấy hành vi của ông ta là việc cực kỳ kinh khủng trái đạo đức.
Sau khi cô đến bên cạnh anh trai, đã tiến hành trị liệu tâm lý một khoảng thời gian rất dài. Tới sau này, tình trạng đã có thể khống chế.
Con người không thể luôn đắm chìm vào trong quá khứ đau khổ, cô muốn sống. Mấy năm nay cô đã sống rất tốt, có sự nghiệp, lý tưởng có thể theo đuổi.
Thỉnh thoảng, sẽ có những đêm như vậy, khi quá khứ tàn khốc kia cắn xé ra từ nơi sâu thẳm trong ký ức, cô luôn yên lặng chờ nó qua đi.
Nhưng đêm nay, quá khó khăn.
Tiểu Viên khẽ nhắm mắt lại, dứt khoát đều chui cả người vào trong lòng Vĩ Trang.
“Tôi đã uống thuốc ngủ, vừa rồi lại uống rượu……” Cô nói, nhỏ giọng: “Tôi tưởng hẳn là tôi có thể ngủ rồi.”
Cô nghe thấy tiếng tim đập nhẹ nhàng của Vĩ Trang, ngửi thấy hơi thở mùi hương nhàn nhạt của cô ấy.
“Sao cô không nói lời nào vậy?” Tiểu Viên ngẩng mặt nhìn nét mặt của cô ấy.
Vì sao dung túng cô như vậy, rồi lại không nói một lời. Khi cô ôm Vĩ Trang, trong một khoảnh khắc, da thịt cô cảm nhận được sự cứng đờ của thân thể cô ấy.
“Cô không vui?”
Tiểu Viên nhìn cô ấy, cười: “Tôi ở cùng cô rất vui vẻ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, trong phút chốc cô hoảng hốt, chờ khi cô nói ra mới ý thức được đúng là suy nghĩ trong lòng.
Cô ngồi thẳng dậy từ trên đầu gối Vĩ Trang, giữ cao lên một chút nhìn vào cô ấy.
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Dưới ánh đèn, lông mi Vĩ Trang dài mà rõ ràng, gương mặt trơn bóng, hình dáng đường cong tinh xảo như được bậc thầy điêu khắc qua. Đáy mắt chân mày đều nhạt, nhưng đôi môi mỏng dưới vầng sáng lờ mờ kia, là một kiểu màu hồng ẩm mềm.
Tiểu Viên chợt cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, không chút suy nghĩ, rũ mắt liền hôn qua.
……
Ngày kế, thành phố Thân, râm.
Mưa nhỏ phất phơ đập khẽ vào cửa sổ xe Maybach màu đen chạy như bay trên mặt đường, người phụ nữ ngồi ghế sau bọc mình trong áo khoác màu xám đậm, đôi mắt rũ xuống dưới hàng lông mày đẹp đẽ, mặt mày sống mũi giống cả một khối khuôn mẫu bằng ngọc thạch được điêu khắc, khóe môi hơi cong lên một cách tự nhiên, đôi môi mỏng màu đỏ gạch mang chút tông tím. (*)
(*) Miêu tả có vẻ giống màu này (ý kiến chủ quan):
Ngón tay mảnh khảnh của cô ấy thoáng nhấn trên màn hình bằng phẳng, nội dung hiện trên đó là —— bản thảo kịch bản cuối cùng của 《 Hoắc 3 》 (tên tạm định).
Trợ lý Cao ngồi ở đối diện cô ấy, len lén nhìn.
Hạng mục 《 Hoắc 3 》 Đồng Hoa cũng có đầu tư, nhưng không phải hạng mục hàng đầu của Đồng Hoa. Thông thường thì bà chủ lớn mặc kệ, huống chi bộ phim này đã đóng máy, tiến vào sản xuất hậu kỳ rồi.
Sáng hôm nay bà chủ lớn đột nhiên muốn xem qua kịch bản, đúng thật ngoài mong đợi.
Đôi mắt trợ lý Cao nhấp nháy, cảm thấy có liên quan đến Hướng Tiểu Viên.
【 Hai người chắc chắn đã lén gặp mặt sau lưng mình! 】
Trong lòng trợ lý Cao chua lét, bỗng cảm nhận được một chút xót xa, kiểu như qua cầu rút ván qua sông dỡ cầu.
【 Cho nên bây giờ không cần mình nữa rồi? 】
Cô ấy đã mất đi cơ hội ở gần hóng chuyện!
Vị sếp lớn đọc nhanh như gió, sau khi lướt xong qua kịch bản một cách nhanh chóng, thì ngẩng đầu nói một câu với cô ấy: “Alex, cô không cần đi công ty với tôi nữa, cô đi gặp Nguyễn Thanh một chút.”
Mắt trợ lý Cao chợt lóe sáng, cả người lập tức có tinh thần.
Cả ngày này lịch trình của Vĩ Trang đều đầy kín.
Mở hội nghị lớn xong, còn có một cuộc họp nhỏ. Phó tổng giám đốc Thẩm của tập đoàn văn hóa Đồng Hoa, tổng giám sát bộ phận phim ảnh, còn có nghệ sĩ ký hợp đồng cấp A – Hà Thần Ảnh, mấy người ở trong phòng hội nghị nhỏ.
Mỗi một năm, ba tay trùm lớn trong ngành phim ảnh đều phải PK (chiến đấu, chém giết) thành tích một phen, mà trên thực tế, mỗi năm đều là Bác Nghị đang tranh với Warner. Phim do Điện ảnh Đồng Hoa tự sản xuất cực ít, thông thường đều là tham gia đầu tư, không phải tác phẩm chất lượng cao thì không nhúng tay vào, 'ăn chắc mặc bền'.
Tập đoàn điện ảnh lại có sự hỗ trợ kinh tế của tập đoàn kinh doanh, có chuỗi rạp phim ở khắp nơi trên cả nước, tự bản thân cũng có năng lực phát hành lớn mạnh, bất kì một bên công ty điện ảnh nào trong nước cũng muốn hợp tác cùng.
Tuy nói Đồng Hoa không phải “lão nhị nghìn năm” thì chính là “lão tam nghìn năm”, nhưng gần như không có tin tức tiêu cực trong nghiệp vụ, thành tích tổng thể cũng là cắn chặt một mặt như trước.
Cho nên dù là trong giới, hay là đại chúng đánh giá, đều công nhận “Sản phẩm từ Đồng Hoa, nhất định hàng chất lượng”.
Năm trước Bác Nghị chiếm giữ được hạng đầu nhờ một bộ phim ăn khách 《 Túy tiêu dao 》 này, đối thủ một mất một còn Warner không chịu thua, cuối năm trước liền chuẩn bị một hạng mục quan trọng bí mật.
Tác phẩm mới, 《 Cung đình thâm sâu 》 của biên kịch kì cựu hạng nặng Từ Thù Dân. Ông ấy đều luôn hợp tác với Warner, lần này cũng không ngoại lệ. Một vị biên kịch rất có địa vị ở khắp chốn như vậy đã đưa ra một yêu cầu, đạo diễn hạng mục này phải là con trai của ông ấy – Từ Mộc Dịch.
Từ Mộc Dịch tốt nghiệp từ Hoa hí, hệ đạo diễn, non nớt, không chút kinh nghiệm.
Ngân sách đầu tư của hạng mục này rất cao, để một đạo diễn mới chẳng có tác phẩm nào tới thực hiện cái hạng mục này, Warner thật sự không cách nào đồng ý. Cho dù kịch bản hay, nhưng cũng không ai dám đảm nhận.
Lúc Từ Thù Dân lại đi tìm Warner bàn lần nữa, tăng thêm một vốn lợi thế chấn động rực rỡ, ông ta có thể mời được Chu Ngạc Hoa quay về màn ảnh diễn một nhân vật.
Cám dỗ này quá lớn, cấp cao của Warner mở họp mấy ngày, cuối cùng đã thành lập tổ hạng mục. Giám đốc sản xuất chính của bộ phim, mắt thâm quầng, vỗ bàn nói: “Kịch bản tôi đã xem qua rồi, rất tốt, không có vấn đề, đạo diễn rất có vấn đề, tiếp tục như vậy thì xem ở diễn viên rồi.”
“Diễn viên, chúng ta thả mồi ra là cô Chu. Đây là một bộ phim đa chiều (nhiều góc nhìn nhân vật), tôi muốn mỗi một diễn viên bên trong đều đạt chuẩn thực lực, đừng tập hợp lưu lượng. Diễn viên ông đây muốn là có thể diễn, đại loại như vậy, cho dù đạo diễn là một tay mơ gà mờ, thì cũng không đến mức quá kém.”
Cái khác không nói, “mồi hình người” Chu Ngạc Hoa này quả thật rất có tác dụng. Hạng mục này còn chưa thông báo chính thức ra bên ngoài, chỉ đang ở giai đoạn chuẩn bị trước, thì tin đồn nghe được cũng chộn rộn rục rịch rồi.
Hà Thần Ảnh cũng đã động lòng.
Phó tổng giám đốc Thẩm nói: “Lúc trước lão Từ từng tới tìm tôi, tôi cũng nói suy nghĩ lại một chút, không ngờ, ông ta có quen biết qua lại với cô Chu.”
Hà Thần Ảnh đong đưa ghế xoay, hứng thú bừng bừng, nói: “Tôi vẫn rất muốn hợp tác cùng cô Chu, cũng có nhân vật phù hợp với tôi.”
Tổng giám sát bộ phận phim ảnh cũng gật đầu, nói: “Quả thật là một hạng mục không tồi.”
Vài người phát biểu để ý thấy, sếp tổng lớn không nói gì, rũ mắt nhìn đại cương kịch bản của hạng mục.
“Tổng giám đốc Vĩ, tôi có thể nhận phim này chứ?” Hà Thần Ảnh cười hỏi.
“Hợp đồng lúc cô ký đã có nói, cô có quyền chọn kịch bản,” Vĩ Trang nói, đem quyển hạng mục thả lại trên mặt bàn.
Phó tổng giám đốc Thẩm khẽ hắng giọng: “Mấy ngày trước, tổng giám đốc Liêu của Warner có tụ họp một chút với chúng tôi, lão Từ cũng ở đó, nếu có sự gia nhập của Thần Ảnh thì bọn họ muốn còn không kịp.”
“Cho nên, tổng giám đốc Vĩ, chúng ta có cân nhắc đầu tư?”
Hà Thần Ảnh cười nói: “Nếu như chúng ta đầu tư, vậy sẵn tiện để tiểu Trâu cũng vào đoàn rèn luyện một chút đi.”
Tổng giám sát nói: “Chị Thần Ảnh thật sự quá chăm sóc tiểu Trâu rồi.”
Hà Thần Ảnh khẽ than, nói: “Nghệ sĩ công ty chúng ta quá ít, trẻ tuổi chỉ có một mình em ấy.” Cô ấy dừng một chút, hỏi người tổng giám sát: “Cô bé trước đây tôi nói với anh, anh cảm thấy như thế nào?”
Tổng giám sát suy nghĩ một chút, cười: “Hướng Tiểu Viên đúng không? Tôi cũng thấy cô ấy rất được. Thời gian trước nghe nói Bác Nghị bên kia cũng đang giành giật cô ấy, tôi cứ cho rằng bọn họ làm cho bằng được, không ngờ cuối cùng là ký với Nguyễn Thanh.”
Phó tổng giám đốc Thẩm nghe vậy, miệng chen vào một câu: “Nguyễn Thanh cũng quen thân với Thần Ảnh, ồ, xem ra Hướng Tiểu Viên này và chúng ta Đồng Hoa rất có duyên phận.”
Hà Thần Ảnh cười, sửa lại: “Càng có duyên với tôi hơn, trước đây hợp tác qua một lần, gần đây đóng xong phim của Hoắc Bích Quân, còn đang là nghệ sĩ hiện tại của người đại diện trước của tôi……”
Tổng giám sát nói, bổ sung: “Cho nên chị liền cũng muốn dứt khoát ký tới Đồng Hoa đúng không ha ha? Tôi cũng cảm thấy là một ý kiến hay!”
Ba người trò chuyện hòa hợp, chỉ là cái vị vẫn luôn biểu hiện nhạt nhẽo quyết định cuối cùng kia, nét mặt khó lường, làm người ta không đoán được suy nghĩ thật sự của cô ấy.
“Thần Ảnh, cô có thể tham gia đóng, đầu tư thì không cần.” Vĩ Trang mở miệng nói.
Phó tổng giám đốc Thẩm khó hiểu, đây xác thật là một hạng mục vô cùng tốt, vì sao Đồng Hoa không đầu tư chứ? Ông ta hơi sửng sốt, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, còn muốn mở miệng thì Vĩ Trang quẳng qua một cái nhìn: “Cứ như vậy đi, hạng mục này chúng ta không đụng.”
Phó tổng giám đốc Thẩm và tổng giám sát thoáng nhìn nhau, biết ý của bà chủ lớn đã định, không còn đường thương lượng nữa.
Hà Thần Ảnh cũng không níu lấy đề tài này tiếp, cô ấy thoáng cân nhắc, mở miệng hỏi: “Vậy, tổng giám đốc Vĩ, ngài cảm thấy Hướng Tiểu Viên, diễn viên này có thể ký chứ?”
Thông thường việc ký hợp đồng nghệ sĩ này bà chủ lớn cũng không cần hỏi qua. Trừ Trâu Nhất Nhụy vị diễn viên nữ trẻ hướng lưu lượng này vào thông qua “tình cảm riêng”, thì người Đồng Hoa luôn ký toàn là phái thần tượng có năng lực nghiệp vụ vững vàng. Diễn viên được Hà Thần Ảnh – người ba lần đoạt giải diễn viên nữ xuất sắc để ý và đề cử, muốn vào bất kì một công ty nào cũng đều có thể.
Sau khi Hà Thần Ảnh mở lời, hai vị khác đều bất ngờ, nhìn về phía cô ấy, không rõ vì sao còn muốn làm điều thừa đi dò hỏi ý kiến sếp tổng chuyện ván đã đóng thuyền này.
Hà Thần Ảnh cũng không nói ra được lý do. Chỉ là vừa rồi trong nháy mắt khi nhắc tới ba chữ Hướng Tiểu Viên, cô ấy nhanh nhạy bắt được dao động cảm xúc của Vĩ Trang.
Cô ấy quen biết Vĩ Trang nhiều năm, sau khi quyết tâm ký hợp đồng với Đồng Hoa cũng không coi Vĩ Trang là bà chủ của mình, chỉ coi Vĩ Trang như là đối tượng hợp tác, hợp đồng cô ấy ký quả thật cũng rất tự do.
Trong ấn tượng của cô ấy, Vĩ Trang là thương nhân, cuồng công việc, tình cảm cực nhạt.
Trên con người nhạt như vậy thế mà có thể bị cô ấy phát hiện có dao động cảm xúc, rất quái lạ.
Phụ nữ luôn có chút tâm lý nhiều chuyện, cô ấy liền thăm dò một chút.
Câu hỏi này vừa ra, Vĩ Trang nâng tầm mắt, nhìn về phía cô ấy, màu mắt nhàn nhạt.
Nụ cười xinh đẹp trên mặt Hà Thần Ảnh bỗng thoáng ngưng lại.
Vĩ Trang: “Cô đã hỏi qua ý kiến cô ấy chưa?”
……
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, trong phòng hội nghị chỉ còn lại một mình Vĩ Trang, ánh đèn trắng sữa nghiêng xéo trên cổ áo của cô ấy.
Vĩ Trang bưng ly lên, lơ đãng mang tài liệu trên mặt bàn tới, bỗng trượt tới đầu gối cô ấy. Động tác cô ấy lặng lẽ, uống một ngụm nước, sau đó nhặt tài liệu lên, ngón tay cô ấy khẽ tì vào môi mình.
Một loại xúc cảm khác nhảy ra từ trong ký ức tối hôm qua.
Đôi môi mềm mại, hơi ẩm ướt áp qua tới. Thật ra cô gái kia không có kỹ xảo gì, chỉ là hôn theo bản năng, ngắn ngủi trong vài giây, cũng có thể cảm nhận được trong không khí một làn hơi thở thật ngọt ngào trong trẻo.
Khi đó hiệu lực của thuốc và rượu đã khuếch tán, đầu óc của Tiểu Viên đã không còn tỉnh táo, mềm oặt như không có xương, cuộn trong lòng ngực cô ấy. Một chút ánh sáng hơi lập lòe nơi đáy mắt cô, như sương đọng trên hoa phù dung, đôi môi đỏ muốn nói lại thôi khẽ hé, ánh mắt cô mông lung mà cười nỉ non: “…… vẫn là lần đầu tiên tôi chủ động hôn người khác đó.”
……
Vĩ Trang hoàn hồn, quay số điện thoại của thư ký: “Hủy bỏ lịch trình còn lại trong hôm nay của tôi.”
– ——–
Idol người ta muốn kéo bé fan tài giỏi về chung để 'thân càng thêm thân' mà ai đó tự dưng hờn ngang vậy ta ~ ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Góc tâm sự nhỏ: khi mình đọc 2 chương 78 – 79 này, đoạn Tiểu Viên uống thuốc ngủ ở nhà rồi uống rượu ở nhà Vĩ Trang, thầm nghĩ quá nguy hiểm. Trạng thái của Tiểu Viên vốn không tốt, mà còn chơi combo thuốc ngủ + rượu, may mà có Vĩ Trang ở đó, Tiểu Viên cũng đã báo lại rõ ràng cho Vĩ Trang. Ngoài đời đừng ai thử chơi dại như vậy nhé, dù tuổi tác có trẻ và trạng thái có tốt đến đâu, đừng bao giờ lấy sức khỏe của bản thân ra thử nghiệm.