Nữ vệ sĩ nói sếp Vĩ bảo họ qua đây đón cô, vào ngay lúc này thì Tiểu Viên sẽ không từ chối. Cô quá lo lắng về tình hình của anh trai, càng mau đến thành phố Thân càng tốt.
Nhưng sao mà Vĩ Trang biết được?
Có thể nhìn thấy được cuộc điện thoại cô gọi, bèn gọi cho Nguyễn Thanh hỏi tình huống chút thì biết được rồi.
Tâm trạng Tiểu Viên thật phức tạp, trong đầu lại phát lên ngược về khi các cô vừa mới bắt đầu.
Người ấy dẫn cô đi ăn đồ Hoài Dương, nhìn ra được lòng hiếu kỳ của cô, bảo bếp trưởng biểu diễn kỹ thuật xắt tỉa cho cô; sau khi biết cô cần phải dựa tường để ngủ được, thì liền thay đổi vị trí giường; khi lần đầu tiên cô bị người ta bôi xấu, là người ấy sau cùng ra tay giải vây thay cô……
Tất cả chi tiết đều biểu lộ được rằng trong lòng người ấy rất có dịu dàng ấm áp, cùng với rất có phong độ.
Nhưng người như vậy cũng lại nhẫn tâm mà để người dưới quyền nói chia tay thay người ấy, còn nói là “hợp đồng đã kết thúc”.
Bỗng nhiên bên trong cơ thể có nỗi đau ê ẩm khoét tim thấu xương nào đó đánh úp lại, quá đau rồi, đến mức hồi ức của cô bị gián đoạn, đã bình tĩnh về lại.
Cho dù thế nào, lúc này là người ấy đã giang tay cứu giúp với cô, quan hệ của các cô đã không còn như trước rồi, chớ có lại sa vào lần nữa.
Vẻ ươn ướt dần dần chảy ra từ viền mắt Tiểu Viên, cô khẽ mím môi, để cơ trên khuôn mặt mình thoạt nhìn không cứng đờ như vậy: “Cảm ơn ngài, sếp Vĩ.”
Đáy mắt Vĩ Trang thoáng khựng lại, rồi ngây ngốc.
Máy bay xuyên qua khóm mây hơi dày, chốc lát, ánh vàng chiếu rọi khắp nơi bầu trời trong xanh.
Tiểu Viên ôm túi gói hủ tro cốt, hơi khép mắt, lông mi thật dài che đậy đến bóng đen phía dưới, vẻ mặt tiều tụy khiến người ta nảy lòng thương tiếc, cô ngủ tới thật say.
Vĩ Trang ngồi ở cách cô không xa, vừa vặn có thể nhìn đến vị trí của cô.
“Cảm ơn ngài, sếp Vĩ……”
“Sếp Vĩ……”
“Sếp Vĩ……”
Thường mỗi một lần xưng hô này ở trong đầu cô ấy, thì khí sắc vẻ mặt của cô ấy liền phai nhạt một phần, cho dù có ánh mặt trời ấm áp thì cũng không đuổi đi được âm u chẳng tản khỏi cả người cô ấy.
Cô ấy chuyển tầm mắt đi một chút, mái tóc đen như mực mượt mà hơi nghiêng, thì tầm mắt cô ấy lại dời trở về, dừng lại ở trên mặt Tiểu Viên.
Điền Điền ngồi ở vị trí phía sau, âm thầm quan sát đến Vĩ Trang. Trước nay cô bé chưa từng thấy qua người phụ nữ khí chất như vậy, cũng không giống như với chị Nguyễn Thanh và Hà Thần Ảnh, trông có vẻ quạnh quẽ, xa cách, khí phách, lại thật thần bí.
Cô bé cho rằng kiểu phụ nữ này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết đấy.
Càng thần bí chính là, người phụ nữ này với chị Tiểu Viên là quan hệ gì ta?
Luôn cảm thấy giữa hai người có một khoảng sức hút không nói ra được. Khi hai người đối diện lẫn nhau, thì những người khác đều không cách nào tới gần, hễ tới gần thì sẽ bị văng ra đại loại như vậy.
Kiểu khoảng sức hút này……
Không phải kẻ thù thì chính là người yêu rồi đi?
Điền Điền cảm thấy ý nghĩ này thật sự quá dọa người rồi, cô bé không dám lại suy nghĩ xa hơn nữa. Nhưng người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào chị Tiểu Viên suốt, ánh mắt kia thật sự một lời khó nói hết.
Điền Điền rũ mắt kiểm tra WeChat, cô bé vừa mới gửi một cái cho Nguyễn Thanh trước khi cất cánh:
“Chị Thanh à, tụi em phải dùng máy bay cá nhân về thành phố Thân rồi, còn có một quý cô thoạt nhìn rất khó lường tới đón chị Viên.”
Cô bé nghĩ nửa ngày rồi cũng nghĩ không ra từ gì hình dung, chỉ có thể dùng “khó lường” thôi.
Lúc này, đã nhận được hồi âm của Nguyễn Thanh, “Chăm sóc Tiểu Viên cho tốt, cái không nên hỏi không nên nhìn thì đừng hỏi, cũng chớ nhìn.”
Dường như Điền Điền hiểu được gì đó.
Thời gian đường bay từ thành phố Bằng đến thành phố Thân chỉ cần hai tiếng, thời gian không dài, Tiểu Viên cảm giác được bản thân tiến vào giấc ngủ chồng sâu, không bao lâu thì cô đã rơi vào kinh hoảng, bản thân đứng ở một nơi trống trải, trên mặt đất có một khe hở dữ tợn thật lớn, há to mồm từ xa chạy qua đến gần. Cô bị dọa sợ, muốn chạy thì chạy không nhúc nhích, gấp đến đổ mồ hôi nhiều ngập trời, liên tục kêu hô hoảng hốt……
Đột nhiên, cô giãy giụa mà tỉnh lại, ôm lấy túi run bần bật mãi. Gần như là thời điểm đầu tiên, đôi mắt cô tìm đến Vĩ Trang, tầm mắt hai người gặp nhau giữa không trung rất nhanh.
Bừng tỉnh từ trong ác mộng, trái tim đập mạnh loạn nhịp còn chưa phản ứng tới, nhìn thấy mặt Vĩ Trang thì ngay lập tức yên lòng nổi dậy, hai loại cảm xúc này thay phiên nhau dần dần chuyển sang đến —— sự chua xót khi người phụ nữ này đã nói với cô rằng “hợp đồng kết thúc”. Cô thoáng chớp mắt, cuối cùng cũng hoàn hồn, sau đó thu tầm mắt về, nhìn phía ngoài cửa sổ, tự mình điều chỉnh tâm tình về bình thường.
Sắc mặt Vĩ Trang đông cứng lại, thường ngày thì tâm trạng bình tĩnh lý trí, lúc này cũng không nhịn được có chút sôi sục nóng nảy, trước ngực phập phồng một chút với ngổn ngang trăm mối.
Hành trình hai tiếng, trong khoang không ai nói chuyện, ngay cả Điền Điền cũng hơi chịu không nổi sự yên tĩnh kỳ dị này.
Vất vả lắm mới đáp xuống đất, trời thành phố Thân âm u, gió phết lên mặt lạnh căm căm, lấm tấm tuyết đã tung bay lên không trung. Hai chiếc xe chờ bọn họ trong sân bay, Điền Điền nhìn thấy xe bảo mẫu của Phi Dực thì thật là như trút được gánh nặng, cô bé tự mình chủ động tiếp nhận túi của Tiểu Viên, tự mình lên xe trước. ưới chân Tiểu Viên hơi dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua hướng Vĩ Trang.
Sếp tổng lớn đứng ở bên cạnh Mulsanne màu đen (*) của người ấy, bên ngoài áo sơ mi khoác một chiếc áo khoác âu phục tối màu, chân dài thẳng tắp được bọc trong quần tây, lả lướt hấp dẫn lại lộ ra một sự kiêu ngạo lạnh lùng kiểu 'không quen miễn lại gần', nhìn về cô sâu sắc, không rõ hàm ý.
(*) Chiếc ở chương 10 cho bạn nào không nhớ.
“Chị Viên,” Điền Điền nhô đầu ra: “Là điện thoại của chị Thanh.”
Tiểu Viên mau mau qua nhận lấy, Nguyễn Thanh trong điện thoại nói tình hình trước mắt: “Chi Thạch chuyển tới bệnh viện dưới trướng Đồng Hoa rồi. Không còn cách nào, bệnh viện công lập có quá nhiều phóng viên vây quanh chúng ta. Ở hai bên bệnh viện đều đã làm kiểm tra, bác sĩ cũng đi mời rồi, phải cân đối với thời gian của chuyên gia, những cái này đều là nhờ có sếp Vĩ……”
“À.” Tiểu Viên nghe điện thoại, ngước mắt hơi nhìn người phụ nữ kia. Người kia cũng chưa đi, như là đang chờ cái gì.
Nguyễn Thanh vội vàng dặn dò hai câu, để cô biết tình huống, rồi liền cúp máy.
Tiểu Viên do dự một hồi, rồi vẫn chủ động đi qua phía người phụ nữ kia. Cô hơi cúi mặt xuống, không có nhìn thấy khi người phụ nữ kia thấy cô đi qua tới, một chút ánh sáng đã hiện lên trong mắt cực nhanh, cùng với cô đến gần, chút ánh sáng này cũng càng lúc càng rực.
Mà khi Tiểu Viên ngẩng mặt lên, thì lông mi Vĩ Trang nửa rũ, đã cất giấu đi sự mải mê sắp tràn ra tới kia.
Tiểu Viên vốn định nghĩ nháp sẵn trong đầu một chút, nhưng cô thật sự không có tinh thần, trong đầu một mảnh trắng bóc, chỉ có thể thành tâm thành ý mà nói: “Cảm ơn ngài, làm phiền ngài rồi, sếp Vĩ.”
Đợi mấy giây rồi cũng chẳng nghe được đáp lại của Vĩ Trang, Tiểu Viên ngẩng mặt lên, mắt nhìn người phụ nữ kia. Gió thổi tóc đen của người ấy rời rạc, tuyết li ti nhẹ tênh lướt qua đôi mắt người ấy, người ấy giơ tay vén tóc giắt ở sau tai, đôi môi mỏng hơi hơi khẽ nhấp, màu sắc con ngươi thoang thoáng không ổn định, lặng hết một hơi, rồi Vĩ Trang khe khẽ quay mặt đi, nói: “Sáng nay tôi đã gọi điện thoại cho cô.”
Không chỉ một cái.
Tim Tiểu Viên lỡ mất một nhịp, phản ứng cũng chậm hết nửa nhịp, thoáng dừng một chút, mới thấp giọng, nói: “Tối hôm qua tôi…… gọi điện thoại đã quấy rầy đến ngài sao?”
Vừa dứt lời, môi Vĩ Trang mấp máy gần như không thể nghe thấy.
Tiểu Viên lại nói tiếp: “Hôm nay phiền ngài quá rồi, ngài mau chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
Điền Điền ở trong xe cũng không phải cố ý nghe lén, nhưng chính là nghe được rõ ràng. Cô bé thoáng nhìn thời gian, vừa qua ba giờ chiều mà? Nghỉ ngơi rồi?
Tiểu Viên hoàn toàn không biết nói cái gì, loại thời điểm này thì rất rất dễ dàng nói ra một vài lời khách sáo theo bản năng. Chờ khi cô nói ra thì mới cảm thấy giống như đang đuổi người khác đi, như thể không biết lòng người tốt. (Toàn nghĩ xấu cho người tốt)
Cô cũng hơi mờ mịt, không biết làm dịu như thế nào, chỉ có thể gắng gượng.
Ở trong mắt Điền Điền, chính là hai người con gái này vừa lúng túng mà ở yên không động đây rồi, không khí cứng đờ.
Này thật sự không phải kẻ thù, chính là người yêu rồi đi
Lời 'không thể hỏi không dám nhìn' của Nguyễn Thanh “tách” một tiếng sáng lên ở trán, cô bé mau chóng rụt trở về.
Hai người đứng hết một chốc, Tiểu Viên rất không được tự nhiên, cô thật muốn nhanh chóng lên xe đi bệnh viện nhìn xem anh trai, cô cũng chẳng có tâm tư để ý tới cái khác, càng huống chi hiện tại vẫn chưa nghĩ ổn rằng phải đối mặt với Vĩ Trang như thế nào. Bây giờ cô rất mệt, mệt đến không thể suy đoán tâm tư của người ấy như trước kia.
“Vậy……”
“Cô đi bệnh viện đi.” Mặt sếp tổng lớn nhạt đi, âm sắc hơi thấp, xoay người đi vào trong xe của mình, chẳng quay đầu lại nữa.
Tiểu Viên ở tại chỗ, sau khi nhìn xe của người ấy lái đi rồi thì mệt mỏi xoa xoa cái trán, run rẩy khẽ than, ép nước mắt về lại, lúc này mới xoay người đi.
–
Các cô vào trong bệnh viện từ tầng hầm ngầm, nghe nói trước và sau cửa đều có bảo an đứng gác, cả bệnh viện thuộc sở hữu gia đình này cũng không tiếp nhận bệnh nhân khác nữa.
Nguyễn Thanh kéo Tiểu Viên qua một bên, hỏi cô có cần nghỉ ngơi hay không, Tiểu Viên khẽ lắc đầu.
Nguyễn Thanh thở dài: “Tâm trạng của Chi Thạch rất không tốt, từ khi tỉnh lại thì vẫn luôn hỏi em tới rồi hay chưa, kiểm tra đã làm ở bệnh viện công lập thì CT (*) thoạt nhìn không lý tưởng, đã làm bệnh lý (nguyên lý và quá trình phát triển và phát sinh căn bệnh). Bệnh viện công lập đông người, phải chậm một chút, cho nên cũng làm kiểm tra ở bệnh viện bên này rồi, hy vọng có thể mau một tí……”
(*) CT tức chụp cắt lớp vi tính (Computed Tomography) thường được dùng để chỉ chụp X-quang, bởi vì nó là dạng phổ biến nhất được biết đến. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều loại CT khác tồn tại, như chụp cắt lớp phát xạ positron (PET) và chụp cắt lớp vi tính phát xạ đơn photon (SPECT). Chụp X quang là một dạng sơ khai của CT. (theo wikipedia) Chụp CT là phương pháp chẩn đoán hình ảnh chất lượng cao nhằm mục đích giải phẫu cấu trúc bên trong cơ thể với kết quả nhanh, chính xác. Ngoài ra, chụp CT còn hỗ trợ đắc lực cho các y bác sĩ trong quá trình chẩn đoán và tiên lượng bệnh. (theo medlatec.vn)
Đôi mắt Tiểu Viên thoáng tăm tối, thật ra ở trong điện thoại nghe được anh trai ho đến kịch liệt như vậy thì cô đã có dự cảm, quả nhiên tình huống tệ nhất vẫn đã xảy ra.
“Bé cưng à!” Nguyễn Thanh khẽ ôm cô, ánh mắt lo lắng mà đau lòng, sờ sờ tóc cô: “Nếu có thể, tụi chị cũng muốn giúp em, chỉ là……”
Chỉ là bọn họ đều là người ngoài, bó tay bất lực.
Đôi mắt Tiểu Viên chua xót, gật gật đầu: “Chị, em hiểu mà. Mọi người đã giúp em rất nhiều rồi.”
Nguyễn Thanh thở dài hơi, ôm lấy cô vẻ không đành lòng.
Tiểu Viên để bản thân dựa vào vai chị ấy hơn vài giây, mới đứng lên: “Chị, vậy em đi vào đây.”
“Đợi xíu chị đưa chút đồ ăn cho hai người.”
“Phải rồi, chị à, còn có hủ tro cốt của…… mẹ em, làm phiền chị…… Điền Điền vẫn là đứa trẻ, em lo em ấy sẽ sợ hãi……”
Lòng Nguyễn Thanh đột nhiên chợt đau xót, hít hơi vào: “Hiểu rồi, để chị, muốn làm thế nào?”
“Trước hết đừng đưa đi, có lẽ anh em muốn nhìn……” Tiểu Viên thoáng nghẹn.
“Được.” Nguyễn Thanh lại xoa xoa đầu cô.
“Chị, cảm ơn chị.”
“Nói cái gì đâu!” Nguyễn Thanh nhìn cô quở trách một cái tựa như điều tiết không khí: “Còn khách sáo với chị?”
Tiểu Viên bỗng nhiên đã ý thức được, có phải vừa rồi cô đã quá khách sáo đối với Vĩ Trang hay không, cho nên trông bộ dáng người ấy có vẻ không vui cho lắm? Là như vậy sao?
Không được, không thể nghĩ nhiều nữa.
Cô nhắm mắt lắc lắc đầu rũ bỏ tâm trí, không mong muốn lúc này lại phân tâm.
Đợi sau khi Tiểu Viên đẩy cửa tiến vào, thì Nguyễn Thanh hơi ổn định tâm tình, vẫy tay gọi Điền Điền lại đây.
“Chị đã nói rõ với sếp Dương rồi, em về công ty trước, Weibo của Tiểu Viên trước tiên đừng đăng, nhìn chằm chằm trước……”
Điền Điền đáp một tiếng, lại có chút dáng vẻ chút muốn nói lại thôi.
Lông mày Nguyễn Thanh thoáng giương lên, đôi mắt hơi nhíu lại: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện?”
Điền Điền ra sức gật gật đầu.
“Được rồi, thấy thì thấy được, nghe thì nghe xong, nhưng cái không nên hỏi vẫn là không thể hỏi. Đi thôi.”
Nguyễn Thanh mới vừa điều Điền Điền đi thành công, thì di động của cô ấy đã lại vang lên tới.
Thật là một khắc cũng không ngừng nghỉ, cô ấy đã chặn qua phần lớn cuộc điện thoại rồi, nhìn thử ai còn dám gọi điện thoại tới?
Vừa nhìn thì mặt mày thoáng giãn ra, là Hà Thần Ảnh.
Cô ấy xoa xoa bả vai, khẽ vặn vẹo cổ, thoáng tiếp lên: “Alo?”
Vĩ Trang trở về chỗ ở, cô ấy đã hủy bỏ lịch trình của hai ngày nay, cho nên cũng không cần phải đi công ty. Ngồi ở trên sofa, khuôn mặt cô ấy sầm xuống, lông mi khẽ nhúc nhích từng chút.
“Chị à, em đã xem bệnh án chị gửi tới, tế bào ung thư không tế bào nhỏ của anh này là kỳ I, chỉ làm phẫu thuật không cần trị liệu xạ trị hóa trị, tỷ lệ sống sót năm năm đây của loại này cũng tương đối cao. Tính một chút, năm nay vừa qua khỏi sáu năm, cụ thể còn phải xem báo cáo kiểm tra hiện tại của anh đây, dự tính phải buổi tối em mới có thể tới thành phố Thân.”
Vĩ Đình gửi giọng nói đến.
Vẻ mặt của Vĩ Trang hơi nguôi ngoai một chút, gửi: “Được.”
Qua hơn mười phút, Vĩ Đình lại gửi tới một cái giọng nói, cười khẽ: “Em phát hiện quý anh này họ Hướng, là người nhà của cô Hướng à?”
Vĩ Trang dừng mi một chút, không có trả lời.
“Vậy rồi hèn chi, giọng điệu chị hai nói chuyện với em cũng khác hẳn.”
Vĩ Trang phân tâm trong nháy mắt, lại đáp: “Chẳng có gì khác.”
“Ha ha, rõ ràng thì rất khẩn trương,” Vĩ Đình cười: “Vị chuyên gia điều trị cho anh Hướng này em cũng có nghe qua tên của ông ấy, tay nghề chữa bệnh cao siêu, rất có kinh nghiệm, nếu chị không khẩn trương thì đã không cần phải kêu em về rồi, em hiểu mà.
Vĩ Trang muốn gửi giọng nói phản bác, ấn xuống nút loa kia, bỗng nhiên mất lời.
“Cô Hướng là bạn gái của chị hai, chúng ta cũng coi như người một nhà rồi, có người bác sĩ trong nhà thì quả thật sẽ rất có cảm giác an toàn.” Vĩ Đình nói, giọng ấm áp: “Bây giờ cô Hướng rất lo lắng đi? Em sẽ hỗ trợ hết mình.”
Vĩ Trang chẳng đáp lại, cô ấy ngồi im hết một lát. Trong phòng khách to như vậy, có sự yên tĩnh vang tiếng, ngoại trừ cô ấy cũng không có người khác. Tự hỏi lòng mình, cô ấy đã trộm nhìn tới một góc trong lòng mình, đã in lên ba chữ Hướng Tiểu Viên rồi.
Hóa ra kết thúc hợp đồng cũng không thể ngừng hẳn hết thảy tất cả, vốn dĩ là cô ấy không buông bỏ được.