Thể xác và tinh thần của Tiểu Viên đều bao phủ trong cảm giác mềm nhũn tê tê, ngứa lăn tăn, say choáng váng đã lâu không thấy. Trước kia, chỉ cần các cô vừa thân mật thì chính là loại cảm giác này, cái không giống là hiện tại các cô chỉ đang hôn môi mà thôi.
Cô với Vĩ Trang khi trước rất ít khi hôn môi thời gian dài như vậy, rõ ràng các cô chỉ là đang hôn nhẹ, dao động nơi giữa môi răng mà thôi, mà chân của cô cũng sắp nhũn rồi. Hơn nữa không biết vào lúc nào, các cô đã ngồi xuống mép giường, lại thoáng ngẩn ngơ, Vĩ Trang nhẹ nhàng ấn ngã cô rồi.
“Ưm, người……” Cô câu lấy cổ người phụ nữ kia, muốn ngồi dậy: “Người, người đợi lát nữa còn phải mở họp……”
“Ừ……” Trán hai người đã gần như dán vào nhau, Vĩ Trang khẽ ừ nhẹ nhàng, tiếng ngân làm trái tim Tiểu Viên đều tê dại cả.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người ngửi được hơi thở lẫn nhau, ám hiệu thân mật trước kia đã sớm ẩn ngầm trong khóe mắt đuôi mày của cả hai, không cần lời nói vẫn có thể nhận rõ hiểu thấu.
Tiểu Viên đã nhận ra ý đồ của người kia thoáng qua một chớp mắt, cô bèn cuống quít dời mắt đi, cự tuyệt: “Cho em dậy.”
Ánh mắt của Vĩ Trang hạ xuống từ gương mặt, lỗ tai, chiếc cổ phiếm đỏ của cô, khi lại tiếp tục đi xuống, thì cho dù đã dừng, cô ấy vẫn đứng dậy ôm Tiểu Viên về đầu gối của mình.
Hai người đều không có nói chuyện hết một hồi lâu, đều đang ổn định nhịp tim của mình.
Tiểu Viên nhớ tới chuyện cũ, bắt đầu trề môi lên án người kia: “Em nhớ có một lần em tới văn phòng tìm người, người rất không vui, em thật khổ sở, cuối cùng em chỉ có thể ỉu xìu mà đi mất.”
Vĩ Trang thoáng ngẩn người, đối diện trực tiếp với ánh mắt tủi thân tồi tội của Tiểu Viên, môi cô ấy động đậy. Sau khi tạm dừng qua hết hai ba giây vi diệu, cô ấy mới nói: “Về sau em có thể tới bất cứ lúc nào.”
Tiểu Viên vẫn cứ chu môi nhìn cô ấy, ánh nước đong đầy trong mắt.
Vĩ Trang cảm thấy một loại áp lực chưa từng có, không thể không tiếp tục nói bổ sung: “Không phải mỗi ngày tôi đều ở chỗ này, chỉ cần tôi ở đây, em có thể tới bất cứ lúc nào.”.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
“Hừ, em mới không muốn, em không có hứng thú đối với văn phòng.” Tiểu Viên kiềm lại khóe môi giương lên, ỡm ờ, nửa thật nửa giả mà lườm người kia một cái: “Người biết lúc ấy em là cảm giác gì chứ?”
Vĩ Trang cũng không né tránh, nhìn vào đôi mắt cô, chờ cô nói.
Tiểu Viên nhếch môi lên: “Người đúng là đồ tồi!”
Vĩ Trang thoáng chớp mắt, ngẩn người ra.
Tiểu Viên cười đến đôi mắt cong cong, cô đã lại đổi ghi chú của Vĩ Trang thành 'đồ tồi', cho dù thế nào thì sẽ có một hồi thật lâu không sửa lại. Cô nhìn Vĩ Trang chăm chú, thưởng thức biểu cảm của người kia.
Người phụ nữ kia cũng không có không vui, cũng chẳng có để bụng, ngược lại mặt nghiêm túc bảo đảm với cô: “Không có lần sau nữa.”
Vẻ mặt của người kia tuy nhạt, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, trái tim Tiểu Viên đã đập nhanh hết mấy hồi, rồi hé mở tươi cười: “Ừm.”
Ánh mắt hai người lại tiếp xúc lần nữa, người phụ nữ kia khẽ phất tóc mai của cô, đầu ngón tay đã sờ đến vành tai của cô. Giống như đã nhận được kêu gọi, Tiểu Viên đã sáp qua đến.
Hai người lại cùng nhau hôn tới mà không hay biết rồi.
Tiểu Viên đã phải lòng loại cảm giác này rồi, môi của người phụ nữ kia mềm mại, thơm ngọt, cùng với ẩm ướt như thế, lòng bàn tay của người kia xoa nhẹ lên gương mặt nóng hầm hập của cô, hôn về lại, đuổi theo đầu lưỡi của cô.
Cảnh tượng dần dần trở nên nóng bỏng, hình như có chiều hướng vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
“Ư……” Không dễ gì Tiểu Viên tách ra với người kia, muốn bình tĩnh một chút, mà môi của người phụ nữ kia đã dò xét tới lui đến lỗ tai, cùng cổ của cô rồi.
“Người…… gần đây hẳn là đã…… không còn việc gì nữa đi, không cần đi công tác rồi nhỉ?” Tiểu Viên vắt óc suy nghĩ mà tìm đề tài: “Frances……”
“Hôm sau,” Giọng nói trầm thấp của Vĩ Trang đã lướt nhẹ mà thổi vào lỗ tai cô: “Ngày mai tôi còn phải đi thành phố Bội.”
“A?” Tiểu Viên vô cùng kinh ngạc: “Không phải người vừa trở về sao?”
Vĩ Trang đã ngừng động tác, đôi mắt đen sẫm sâu sắc nhìn đến cô, hít thở thơm hương.
“Người cũng bận quá rồi đi……” Đến cả hô hấp của Tiểu Viên cũng đã chậm lại.
Vĩ Trang xoa xoa bả vai của cô: “Chỉ là đi hai ngày.”
Tiểu Viên hơi hơi thở dài, cô cũng biết đây là chuyện không còn cách nào khác, nhưng vẫn muốn làm nũng chút: “Thế em nhớ người thì biết làm sao đây?”
Khi cô làm nũng thì hơi hơi chu môi, cánh môi bị hôn đã lộ ra sắc đào ngon ngọt mà tươi đẹp, nốt ruồi đặc biệt nơi chóp mũi kia hết sức xinh xắn linh động, đôi mắt chớp chớp, từng cái nhấp nháy khơi gợi tiếng lòng người ta.
Giây tiếp theo, Tiểu Viên đã lại chìm vào cái loại cảm giác kiểu uống vào rượu ấm kia, tâm trí của cô đều bị môi lưỡi của người phụ nữ kia mút hút cho không còn, chỉ có thể đáp lại người kia nhiệt tình rạo rực, bị người kia mê hoặc thật sâu.
Rõ ràng cô hẳn là còn nhớ thời gian, bởi vì Vĩ Trang phải đi mở họp, nhưng lúc này cô đã quên mất tồn tại của thời gian cùng không gian, chỉ chìm đắm vào thân mật giữa các cô.
Cô đã ngưỡng cao cổ mà không hay biết, để cho đối phương hôn một tí một ti, từng tấc từng tấc,
Áo quần cọ xoa, không khí dần dần nóng lên.
Giọng nói của người phụ nữ kia dường như cũng đã trở nên nhỏ khàn, người kia nói: “Để tôi sờ……”
Tiểu Viên mất tập trung, hô hấp gian nan, trong đầu đã lóe qua gì đó cực nhanh, nhưng cô bắt lấy không kịp rồi. Cô tiếp nhận nụ hôn dịu nhẹ như xưa của người phụ nữ kia, còn có rờ nắn từ nhè nhẹ dần dần tăng lên ấy của người kia.
Lúc phản ứng đang thân thể đang trở nên càng thêm rõ rệt, Tiểu Viên bỗng nhiên bừng tỉnh, hơi thở không đều mà bắt lấy cổ tay của người kia: “Từ từ, người đồng ý rồi……”
“Ửm? Cái gì?”
“Người đồng ý em muốn…… từ từ tới……” Tiểu Viên vô thức thoáng làm ướt đôi môi khô đi.
“Tôi nhớ rõ nguyên lời của tôi là — tạm thời tôi không phản đối.” Vĩ Trang thì thầm ở bên tai cô, dường như người kia còn đã cười một tiếng.
Tiểu Viên nghi hoặc, không phản đối còn không phải chính là đồng ý rồi, người phụ nữ này đang chơi chữ với mình sao?
“Nhưng tôi cảm thấy tôi cũng không có nhanh lắm.” Tiểu Viên phát hiện vành tai mình đã bị người kia khẽ cắn thật cực nhẹ, người 'không gần khói lửa nhân gian' (người 'ăn chay') xưa kia mà trêu ghẹo lên thật sự quá đòi mạng rồi!
Cô hơi run lên không chịu nổi, lại bị người phụ nữ kia hôn đến rồi, lần này ngay cả quần áo cũng bị xốc lên cả……
Buổi chiều là hội nghị lớn vào hai giờ rưỡi.
Mãi đến mười phút trước khi mở hội nghị, trợ lý Cao mới đón được Tiểu Viên ở cửa. Bé thần tượng ửng đỏ gương mặt, đôi mắt lộ ánh nước, lúc nhìn thấy cô ấy thì đã thẹn thùng mà quay mặt đi.
Trợ lý Cao cười trộm, dẫn cô đi thang máy, đưa cô thẳng một đường lên xe của chú Vương.
Sau khi tổ chức hội nghị xong, cô ấy nghe được vài vị cấp cao đang nói, tâm tình của sếp tổng lớn hôm nay hình như rất không tệ, cũng rất dễ nói chuyện, hội nghị diễn ra được thuận lợi lại nhanh chóng, tâm trạng mọi người đều rất sung sướng, ai nấy vui mừng.
Trợ lý Cao cười thầm không nói.
–
Hành động của Nguyễn Thanh rất nhanh, ký xong xuôi hợp đồng thật lẹ, cái gì cũng xử lý thay cô rồi, thù lao đóng phim rất tốt, thời gian vào đoàn phải tới sau Quốc khánh.
Tiểu Viên nghe được thời gian bắt đầu quay, phản ứng đầu tiên là rất vui vẻ, như vậy là có thể ở cùng Vĩ Trang nhiều thời gian hơn chút rồi. Cô gom gom tâm tư nhỏ của mình lại, không để Nguyễn Thanh nhìn ra được.
Khi Nguyễn Thanh trở về còn đang cảm khái: “Không ngờ rằng sư tỷ muội các em sẽ diễn người yêu.”
Tiểu Viên cười không để ý: “Loại phim đề tài này trong nước thì hơi ít.”
Nguyễn Thanh giễu cợt: “Đâu chỉ là ít thôi, chỉ sợ quay rồi cũng không có cách nào chiếu. Có điều, nếu như Đồng Hoa đã phê rồi, chắc hẳn sẽ nghĩ cách kiếm được giấy phép chiếu.”
“Phim của Trần Vân Tú từ trước đến nay tương đối hàm súc hướng nội, ngôn ngữ màn ảnh cũng rất văn nghệ. Chị không thể ngờ được ông ta sẽ thích phim với nguyên tác chừng mực lớn như vậy.”
Tiểu Viên có hơi kinh ngạc: “Nguyên tác chừng mực rất lớn?”
Nguyễn Thanh nhớ lại: “Thật ra còn được, chỉ một hai cảnh kích thích? Phim tình cảm, chẳng qua là quay được rất đẹp, sẽ không cảm thấy vượt quá, cũng sẽ không cảm thấy quá khiêu gợi.”
Tiểu Viên đầy vẻ đăm chiêu.
Nguyễn Thanh cười: “Trần Vân Tú đã sửa kịch bản lại không ít, vô cùng hàm súc rồi, hình như chỉ có một cái hôn thôi. Có điều phỏng chừng nụ hôn này nếu quay đến quá rõ ràng cũng không được.”
Tiểu Viên hơi chống cằm: “Đến lúc đó phải xem đạo diễn Trần sắp đặt như thế nào rồi.”
Nguyễn Thanh nhìn ngó cô một cái: “Em mà lại vẫn chưa xem qua nguyên tác??”
“Còn, còn chưa.” Tiểu Viên thật chột dạ, gần đây cô yêu đương mê mệt, cũng không chăm chỉ đến thế như trước kia rồi, kịch bản cũng chỉ là lật qua mấy ngày trước rồi chả đụng vào nữa, thậm chí cô cũng đã quên béng việc này rồi.
Nguyễn Thanh chậc một tiếng, nhìn cô cười: “Nhớ rõ phải xem một chút.”
“Vâng vâng, em sẽ.”
“Nói đến Thần Ảnh, một hai năm này cũng không có nhận được kịch bản tuyệt hảo gì, cho nên cô ấy sẽ nhận cái nhân vật này thì chị không bất ngờ chút nào.” Nguyễn Thanh hỏi: “Em nhận, chị còn có hơi thấp thỏm.”
Tiểu Viên khẽ cười tươi tắn: “Em thì sợ cái gì chứ?”
Giải Phi Thiên của phim truyền hình và giải Kim Hoàng của phim điện ảnh tháng sau, cô đều đã vào vòng trong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô đều có thể lấy giải thưởng.
Thế là, loại giải thưởng nữ phụ này cô đã đại mãn quán (đoạt ở tất cả loại giải) rồi, kế đó, cái sắp nghênh tiếp chính là thách thức nữ chính rồi, sẽ càng khó, có điều cô cũng không sốt ruột, càng sẽ không sợ hãi.
“Em sẽ không là sợ không diễn tốt nhân vật nhỉ.” Còn có một vài lời, Nguyễn Thanh do dự hết một hồi, cuối cùng thì vẫn chẳng hỏi ra miệng.
Buổi tối hôm đó, nói chuyện với chị Nguyễn Thanh xong, vốn dĩ cô muốn video cùng Vĩ Trang ở thành phố Bội, di động lại vang lên trước cô một bước rồi. Cầm tới vừa nhìn, là Hà Thần Ảnh đã gọi đến đây.
“Chị Thần Ảnh.”
“Tiểu Viên, có bận không?”
“Không có, không bận.”
Sau khi tán gẫu linh tinh vài câu, thì Hà Thần Ảnh cười nói: “Không ngờ lại sắp hợp tác với em rồi.”
Tiểu Viên cười khẽ: “Đúng nha, em với chị Thần Ảnh thật sự rất có duyên phận.”
“Còn không phải? Nói thật ra thì, cũng là lần đầu tiên chị diễn loại đề tài này, thật ra chị vẫn còn có hơi căng thẳng.”
Tiểu Viên thoáng giật mình. Ở trong lòng cô, Hà Thần Ảnh là cô thầy, thần tượng của cô, cảm thấy rằng chẳng có nhân vật gì chị ấy không khống chế được, tiền bối thế mà lại nói căng thẳng ở trước mặt cô? Nếu là người khác, Tiểu Viên sẽ cảm thấy người này đang khách sáo, nhưng các cô từng hợp tác vài lần, ở chung cũng giống y như bạn bè vậy, đều có hiểu biết nhất định về lẫn nhau.
Cô tin rằng Hà Thần Ảnh đang nói thật.
Tiểu Viên hơi cuống lên: “A? Vậy làm thế nào đây? Ngay cả chị cũng đã căng thẳng, thì em càng không biết làm sao bây giờ nữa……”
Hà Thần Ảnh ở bên kia khẽ cười: “Vốn dĩ chị cho rằng 'siêu sao' tương lai của chúng ta không căng thẳng, cho nên tới tìm em học hỏi kinh nghiệm.”
Siêu sao chẳng qua chỉ là mô tả có hơi khoa trương của truyền thông đối với cô mà thôi, giờ phút này bị tiền bối được kính trọng nhắc tới, Tiểu Viên xấu hổ không dứt: “Ơ kìa, chị Thần Ảnh, chị đừng cười em mà, vốn dĩ em phải dựa vào chị đó.”
“A? Thế lần này xong rồi, xem ra hai chúng ta đều không có chắc chắn.” Hà Thần Ảnh đỡ trán, thở ngắn than dài.
“Xong rồi xong rồi……” Tiểu Viên cũng than van lên.
Tiếp theo, hai người ngăn cách qua di động, không hẹn mà cùng cười rộ lên.
“Chị sợ chính là diễn đến quá thẳng đi, em biết chị chỉ có hai người chồng trước, lại không có vợ trước.” Hà Thần Ảnh oán giận làm vẻ như thật: “Đến…… giữa phụ nữ yêu đương vào đến thì hẳn là không quá giống nhau nhỉ? Chị đoán?”
Tiểu Viên trái lại chả nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: “Là có hơi không……”
“Hả?” Hà Thần Ảnh chưa nghe rõ.
“À à, em nói là, em đoán…… Khụ, hẳn là không quá giống nhau chăng?” Tiểu Viên xoa lấy ngực, suýt chút nữa thì đã nói lộ ra rồi.
“Ừm……” Hà Thần Ảnh cân nhắc hết tận mấy giây, bỗng nhiên nói: “Trái lại chị có một biện pháp.”
“Vâng? Chị nói đi.”
“Nếu như cuối tuần này em có thời gian, chúng ta cùng đi du lịch thì thế nào? Tìm một chỗ ở quanh đây, chỉ hai người chúng ta, ở chung riêng mình một chút. Em cảm thấy thế nào?”