*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nguyễn Thanh gọi điện thoại cho tôi rồi, tôi mới biết được hiện tại chị ấy là người đại diện của em.”
Hà Thần Ảnh mặc áo măng tô màu xanh nhạt, tóc dài buộc lên, vài sợi tóc rũ lơ thơ trên mặt: “Tôi còn hơi bất ngờ đấy.”
Có lẽ không chỉ một mình Tiểu Viên, từ khi biết được thần tượng và bản thân có cùng một người đại diện, khi cô ấy đứng trước mặt, liền cảm thấy cô ấy càng thân thiết càng dịu dàng, cũng càng xinh đẹp hơn.
Đây hẳn là lần đầu tiên Tiểu Viên và Hà Thần Ảnh tiếp xúc riêng, không có chút ngăn cách nào, cứ thế bắt đầu trò chuyện rất tự nhiên.
Tối hôm qua ở thành phố Tân rơi một trận tuyết lớn, trên mặt đường còn không ít tuyết đọng. Cái lạnh của phương bắc và của phía nam hoàn toàn không giống nhau, gió phương bắc thổi qua giống một bàn tay khô hanh chai sần xoa vỗ trên mặt. Tiểu Viên hơi rụt cổ, giấu hai tay trong túi, cười đến mức hơi thẹn thùng: “Em cũng cảm thấy hơi đột ngột……”
Thật sự là có hơi đột ngột, không ngờ tiền bối lớn trong giới như vậy lại có thể làm người đại diện của cô, thái độ niềm nở hiếm có. Một ngày sau khi mang cô tới thành phố Tân, chị ấy cũng đuổi tới, cùng đạo diễn và biên kịch đoàn phim 《 Hoắc 》 ăn một bữa, khách khí nói nghệ sĩ nhà mình tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, xin thông cảm chăm sóc nhiều hơn một chút, vv…
Từ lời của Hà Thần Ảnh nói cũng có thể suy đoán ra, chắc là Nguyễn Thanh cũng gọi điện thoại nhờ vả Hà Thần Ảnh quan tâm cô, Tiểu Viên càng thêm ngượng ngùng.
Hà Thần Ảnh mỉm cười nhìn cô: “Vừa rồi biểu hiện không tồi, hiếm khi thấy Hoắc Bích Quân khen người ta, xem ra Nguyễn Thanh cũng chẳng cần phải lo lắng.”
Được thần tượng nhà mình khen tới khen lui cũng mắc cỡ quá, cô hơi cúi đầu, dời khỏi đề tài: “Đúng rồi, chị Thần Ảnh, sao chị lại đến?”
“Mang nhóc con đến đón tết Nguyên Đán với bố của nhóc.” Hà Thần Ảnh nói.
Nhóc con? Tiểu Viên nhớ rõ con trai của cô ấy hẳn là cũng khoảng mười tuổi rồi.
“Nhóc con chơi game trên máy bay cả buổi, tới xuống máy bay thì mệt, ở khách sạn ngủ rồi,” Hà Thần Ảnh bỗng nhớ tới gì đó, bổ sung: “Ông tướng còn là fan em đấy.”
Tiểu Viên khẽ chớp mắt.
Hà Thần Ảnh: “Nhóc con rất thích 《 Túy tiêu dao 》, bài tập hàng tuần đều ngoan ngoãn làm xong để chờ xem.”
Các cậu bé tầm mười tuổi quả thật khá mê phim võ hiệp, nhưng Tiểu Viên vẫn hơi nghi hoặc: “Có phải bé còn hơi nhỏ không, có thể xem sao?”
“Có phụ huynh bên cạnh, mỗi tuần tôi đều xem cùng mà,” Hà Thần Ảnh cười: “Không biết từ lúc nào tôi cũng theo hết luôn.”
“Chúng ta đều rất thích Lăng Dao.”
Tiểu Viên cũng cười theo, thậm chí cảm thấy bản thân cười đến hơi ngố, bèn giơ tay hơi che mặt.
Ánh mắt Hà Thần Ảnh dừng ở trên mu bàn tay cô, ô một tiếng: “Cái này em……”
Hai ngày trước Tiểu Viên cảm thấy ngón tay cùng mu bàn tay đều hơi ngứa, gãi gãi tay: “…… chắc là không thích ứng một chút, hơi dị ứng.”
Một trận âm thanh vui vẻ vang lên ở phim trường, hóa ra là đồ ăn đã đưa tới đoàn phim, cuộc nói chuyện phiếm ngắn ngủi của các cô cũng bị ngắt quãng.
“Được rồi, mau đi ăn đi.” Hà Thần Ảnh mỉm cười: “Thời tiết lạnh lắm, tranh thủ ăn khi còn nóng.”
Tiểu Viên đáp một tiếng, nhìn thấy Thái Quyển và Điền Điền đã bưng hộp đồ ăn cùng bình giữ nhiệt đang chờ cô, cô đành phải nói: “Vậy tạm biệt chị Thần Ảnh.”
Cô nhấc chân chạy về phía Thái Quyển bên kia, sau khi đứng yên lại vẫy vẫy tay với Hà Thần Ảnh, rồi lại rời đi.
Hà Thần Ảnh thoáng cười khẽ, cũng giơ tay huơ một chút.
Hoắc Bích Quân đã đi tới: “Người mới của Nguyễn Thanh thoạt nhìn vẫn là khá đấy.”
Hà Thần Ảnh thoáng liếc nhìn anh ta: “Chị ấy đề phòng anh làm bá chủ ở phim trường, còn gọi điện thoại cho tôi nữa.”
Hoắc Bích Quân nhàn nhã nói: “Hừ, vừa rồi em cũng thấy rồi, cô bé cũng không luống cuống gì cả,” Anh ta hơi phẩy tóc trên trán: “Đương nhiên anh vẫn có nhường hậu bối một chút mà.”
Hà Thần Ảnh cười, khẽ lắc đầu: “Anh đó, không phải đối thủ của em ấy.”
Hoắc Bích Quân sửng sốt, không thể tin nổi, nói: “Ha? Em nói cái gì?”
Hà Thần Ảnh không để ý tới anh ta, cứ xoay người đi.
“Này này,” Hoắc Bích Quân đuổi theo vài bước: “Em cũng thật quá đáng nha, xem thường anh thế!”
Hà Thần Ảnh nhếch môi cười, tự mình đi lên trước.
Hoắc Bích Quân kêu to, hơi thở phì phì chỉ vào chính mình: “Anh là bố của con em, là chồng em đấy! Em cũng quá là không cho anh mặt mũi rồi đấy?”
Tốt xấu gì anh ta cũng hai lần đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất, đạo diễn nổi danh mà? Người phụ nữ này thế mà nói anh ta diễn không bằng một diễn viên nữ trẻ tuổi?
“Sửa lại cho đúng một chút, là chồng trước!” Hà Thần Ảnh ngoái đầu lại mỉm cười.
Hoắc Bích Quân: “……”
Anh ta cạn lời, hơi chống nạnh, hừ lạnh một tiếng, ai sợ ai? Anh ta cũng không tin, cứ chờ xem.
Ngày mai là Nguyên Đán, nên buổi chiều và buổi tối không có quay phim, toàn thể đoàn phim được nghỉ.
Tiểu Viên, Thái Quyển và Điền Điền ba người về chỗ ở để ăn trưa, buổi tối đoàn phim cùng đi ăn lẩu liên hoan, sẵn tiện đón giao thừa.
Nhiệt độ không khí ban đêm ở thành phố Tân xuống dưới âm bảy tám độ, một đám người ăn lẩu vào buổi tối như vậy là sảng khoái nhất.
Lẩu phương bắc còn muốn phong phú hơn so với của phía nam rất nhiều. Đoàn phim bao quán, mỗi bàn một bếp nồi đồng (*), nước trong, thêm hành gừng cẩu kỷ (kỷ tử), lại thêm vài lát nhân sâm ở đáy nồi, chủ yếu nhúng thịt dê ăn, lại ăn kèm chút cải trắng, canh đậu phụ (*), ăn chấm tương vừng.
(*) bếp nồi đồng:
(*) canh đậu phụ: tên món tự đặt không chính xác lắm. Theo định nghĩa và hình ảnh của baidu thì có thể là xào, cũng có thể là canh; có thể là miến, bún, hủ tiếu,… chủ yếu thành phần cơ bản của món này gồm bún/miến/hủ tiếu đậu phụ, bắp cải, hành, gừng,… chế biến chung với nhau.
Ngoài ra còn có mấy món ăn chắc bụng dùng để đãi khách nữa, thịt heo quay, hải sâm cắt lát xào hải sản (*) và tôm rim (*), vv…
(*) hải sâm cắt lát xào hải sản:
(*) tôm rim:
Uống thì có bia, rượu ngọt Bạch Ngưu Nhị, còn có Coca.
Bên ngoài tuyết lớn bay rợp trời, gió Bắc gào thét, trong nhà một đám người ăn đến khí thế ngất trời, mặt mày bóng loáng, thật tưng bừng.
……
Hoắc Bích Quân không tham dự, cùng Hà Thần Ảnh một nhà ba người đón Nguyên Đán riêng. Ngoài anh ta, những thành viên chính khác trong đoàn phim đều tới, mọi người uống đến vui vẻ phấn chấn, hoà thuận vui vẻ.
Tiểu Viên không uống được rượu, đành uống Coca đá. Cô cũng không thích ăn thịt dê lắm, ăn một hồi liền no. Có lẽ nhiệt độ trong nhà quá cao, cô cảm thấy trên tay càng ngày càng ngứa, thực không thoải mái.
Cô trở về khách sạn trước, sau khi tắm rửa một cái, phát hiện các ngón tay đều sưng đỏ lên hết, vừa ngứa lại đau, thầm nghĩ không xong, bèn tìm kiếm trên mạng một chút thì xác định bản thân đã bị nẻ da (cước).
Thái Quyển lo cô không thích ứng với thời tiết phương bắc, nên đã mang theo tất cả công cụ giữ ấm có thể nghĩ đến, nhưng lại quên mang theo thuốc trị nẻ da.
Tiểu Viên ngứa đến gãi không ngừng, khó chịu đến độ muốn khóc, kịch bản cũng xem không vào.
Điền Điền chỉ có thể bôi kem nha đam cho cô, Thái Quyển mở phần mềm giao hàng tìm tiệm thuốc gần đây, kiếm cái thuốc mỡ chữa nẻ da. Thế nhưng hiện tại mua thuốc trên mạng còn rất phiền toái, vừa muốn hỏi triệu chứng, lại muốn giấy chẩn bệnh của bác sĩ linh tinh. Thái Quyển loay hoay nửa ngày không có kết quả, bực bội nói: “Anh trực tiếp đi tiệm thuốc mua.”
Anh ấy tròng áo khoác lông vũ vào chuẩn bị ra cửa, Tiểu Viên nước mắt lưng tròng: “Anh Thái Quyển, nhờ hết vào anh.”
Nẻ da này mà không xử lý tốt, nếu nghiêm trọng thì sẽ bị rạn. Vốn dĩ tay của ngôi sao nữ, diễn viên nữ là 'mười ngón không dính xuân thủy' (*), thật sự non mềm, lỡ như để lại sẹo thì khó coi rồi.
(*) ý bảo những đôi tay không bao giờ làm việc nặng nhọc cực khổ.
Thái Quyển an ủi cô: “Không sao đâu, anh rất mau liền về, Điền Điền ở bên cạnh em mà.”
Tiểu Viên kêu rên: “Điền Điền, em giữ lấy tay chị đi, để chị đừng gãi nữa.”
Điền Điền vừa sốt ruột lại đau lòng, trong một lúc cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Qua năm phút đồng hồ, Thái Quyển liền trở lại. Anh ấy xách cái túi nylon nhỏ, nói: “Oa, anh vừa đến dưới lầu liền gặp trợ lý của chị gái Hà tam kim, chị ấy tặng cho chúng hai tuýp thuốc trị nẻ da này.”
Điền Điền: “!!!”
Tiểu Viên giật mình đến lập tức ngồi dậy: “……”
“Chị gái Hà tam kim cũng quá chu đáo mà,” Thái Quyển cảm động mở thuốc mỡ ra: “Tranh thủ thoa lên.”
Tiểu Viên ngơ ngác nhận lấy, Điền Điền đã tiếp lấy thuốc bôi lên cho cô.
“Ôi, em cũng chẳng có số điện thoại chị ấy, không có cách nào nói lời cảm ơn.” Tiểu Viên hơi tiếc nuối nói.
“Anh cũng không có, mà anh đã nhờ em gái trợ lý chuyển lời lại rồi.” Thái Quyển cảm khái, nói: “Thật là tới quá đúng lúc, anh còn chưa ra đến ngoài cổng nữa.”
“Chị gái nhỏ Tiểu Viên thật là ai gặp cũng thích!”
“Đúng vậy! Oa, ngay cả ảnh hậu Hà tam kim cũng thích em!” Thái Quyển còn hơi chớp mắt với cô, lại khẽ đằng hắng: “Cũng không phải một hai phải cùng…… ừ hử, You know who đi?” (em biết ai rồi đấy?)
Tiểu Viên câm nín: “……”
Nói đùa một hồi, bôi thuốc xong, Thái Quyển lại dặn dò Tiểu Viên vài câu, rồi gọi Điền Điền ra ngoài, để cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Đèn nhỏ nơi đầu giường bật lên, Tiểu Viên nằm dài trong ổ chăn ấm cúng, nghe gió Bắc bên ngoài rít gào, trong một lúc lại ngủ không được.
Cô trượt mở di động, lật lật chỗ danh bạ, rồi lại lật một lần nữa, dừng một hồi, tiếp tục lướt lướt WeChat.
Cô cũng không xác định được bản thân đang tìm cái gì, chỉ là mau chóng nhớ ra, trước đây tất cả mọi liên hệ với Vĩ Trang hình như đều là thông qua trợ lý Cao.
Ký hợp đồng, gia hạn hợp đồng, gặp mặt, rời đi, đều thật ngắn ngủi.
Tiểu Viên nhấn mở khung Wechat với trợ lý Cao, gửi một câu: “Năm mới vui vẻ, trợ lý Cao.”
Tiếp đó trượt tới WeChat của Hướng Chi Thạch, gọi điện thoại âm thanh với anh ấy. Hướng Chi Thạch đã đi thành phố Bằng đón năm mới với mẹ ở viện điều dưỡng.
“Đóng phim đều thuận lợi cả chứ?” Anh ấy ở bên kia hỏi.
“…… vâng, khá tốt.” Tiểu Viên nói.
Kịch bản lần này cô chưa cho anh trai xem, cũng không muốn anh ấy quá lo lắng.
Cô chần chờ một hồi, rốt cuộc mở miệng nói: “Bà ấy có khỏe không?”
Hướng Chi Thạch cười, tiếng cười thêm vài phần vui vẻ và hài lòng: “Khá tốt, tuy rằng vẫn không nhớ được anh, nhưng cũng hàn huyên với anh thật lâu.”
Nơi ngực Tiểu Viên chua xót nhức nhối, cũng không biết nói gì.
“Quay phim xong rồi thì tìm thời gian qua đây một chuyến đi.” Hướng Chi Thạch khẽ nói.
“……” Tiểu Viên thấp giọng nói: “Không đâu…… cứ như vậy là khá tốt rồi.”
Hướng Chi Thạch im lặng một hồi, tiện đà nói: “Buổi tối anh với mẹ đã xem 《 Túy tiêu dao 》, ngày mai tụi anh xem tiếp.”
“Mẹ xem đến nghiêm túc lắm, còn rất thích.”
Khóe miệng Tiểu Viên khẽ nhoẻn cười lúc nào không hay, hốc mắt lại dần dần thấm ướt.
Sau khi cúp điện thoại, thật lâu sau cô vẫn chưa ngủ. Trên bàn đặt kịch bản, một chồng giấy dày cộm bị cô lật qua, ở trong đêm tối giống một con quái vật đứng lặng ở nơi đó, như thể đang đợi cơ hội xông lại hướng cô cắn xé.
Cô chậm rãi co rụt về sau, kéo chăn cao lên, che kín mặt mình.
– ——–
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.