*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên chiếc máy bay riêng hai mươi chỗ ngồi, bên trong đã được điều chỉnh, có khu vực làm việc, khu nghỉ ngơi, khu phòng nghỉ ngơi độc lập, còn có một quầy bar. Khoang máy bay vô cùng linh hoạt, bố cục có thể vượt qua các loại máy bay hai mươi chỗ tương tự.
Độ cao trong khoang ở mức thấp, tạp âm cũng thấp, bên trong khoang rất thoải mái.
Bầu trời mùa xuân xanh lam trong trẻo, biển mây trắng toát, mặt đất bên dưới đã biến thành một bàn cờ nguyên sinh phát triển bát ngát vô hạn, ngang dọc đan xen, màu sắc phong phú.
Lúc này, có bốn người ngồi ở khu làm việc, cạnh cửa sổ có xếp một chiếc ghế sofa dài.
Một quý ngài trung niên bận âu phục ngồi ở sofa da thật màu nâu đang nói chuyện: “Bị chụp được chính là đất thuộc sở hữu của bên em trai vợ tổng giám đốc Trương và cổ đông lớn của tập đoàn Liên Thành…… Trước đây vị cổ đông lớn này vốn có bê bối tình dục, nói ông ta thích nhất là bé trai tầm mười tuổi……”
“Một hồi nữa, tổng giám đốc Trương muốn gọi video với tổng giám đốc Vĩ ngài……”
“Việc này tôi biết là được, để chính ông ta xử lý.” Người phụ nữ ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói.
“Vâng,” người đàn ông trung niên bận âu phục tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Khương bên kia gửi lời mời ngài đi đánh golf, nói đã lâu không gặp ngài, muốn tụ họp với ngài.”
Vĩ Trang hơi nhướng mày, chẳng nói gì cả.
Người đàn ông trung niên bận âu phục dừng một chút, không nói tiếp nữa.
Bố của Vĩ Trang khi còn sống từng kết hôn ba lần, nhà họ Khương là nhà mẹ đẻ của vợ thứ ba của ông cụ. Nhà họ Khương kinh doanh quốc tế, là doanh nghiệp lớn có tiếng ở thành phố Thân, cùng nhà họ Vĩ, hai nhà có tài lực kết hôn vì mượn sức nhau, nhà họ Khương cũng là một trong những cổ đông của Đồng Hoa. Tuổi tác cô Khương còn muốn nhỏ hơn Vĩ Trang mấy tuổi, sau khi gả tới cũng không ló mặt ra cửa. Sau khi ông cụ Vĩ qua đời, cô ấy nhanh chóng đi bước nữa, cũng không qua lại với nhà họ Vĩ, chẳng qua nhà họ Khương cũng có không ít quan hệ ở Đồng Hoa.
Vị tổng giám đốc Khương này, dựa theo vai vế, Vĩ Trang còn phải kêu anh ta một tiếng 'cậu'.
“Cô Vương – bạn gái của tổng giám đốc Khương, gần đây có thành lập một quỹ tài trợ nghệ thuật. Nghe nói cô ấy đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với ngành phim ảnh, muốn làm quen với ngài.” Người đàn ông bận âu phục dừng ở đây, đợi ba phút, thấy Vĩ Trang vẫn không nói gì thì thoáng đưa mắt lên.
Vĩ Trang nghiêng mặt, ngọc trai bên tai thấp thoáng lấp lánh, cô ấy dường như không nghe ông ấy nói, cũng không lộ nét mặt gì.
Trong lòng ông ấy đã rõ ràng, tiếp tục báo cáo hạng mục khác.
Lại một lúc sau, ông ấy nói xong liền đứng dậy lui xuống.
Lúc này, trợ lý Cao bên cạnh vẫn luôn ngồi ở sofa bên cửa sổ đứng dậy, tiếp nhận một ly cà phê từ chỗ tiếp viên hàng không nào đó, đặt ở trước mặt Vĩ Trang, lại lui về ngồi xuống.
Người đàn ông bận âu phục vừa rồi là một trong những thư ký của Vĩ Trang, mà trợ lý Cao là trợ lý cá nhân đặc biệt, tính chất công việc khác với nhóm thư ký. Trợ lý Cao không tham gia hoạt động và quản lý của công ty, chỉ phụ trách hết thảy việc cá nhân.
Máy bay này sẽ xuyên qua biển mây, ánh mặt trời sáng lạn lóa thẳng qua thân và cánh máy bay, trong tầm nhìn có một mảnh ánh sáng rực rỡ, một tầng ánh sáng như mật cũng xuyên thấu trong khoang.
Trợ lý Cao dáng vẻ 37-38 tuổi, vóc dáng trong khoảng trung bình đến thấp, ăn mặc không thời thượng lắm, tên gọi là gì cũng không quan trọng, thân phận của cô ấy cũng chỉ là trợ lý sếp tổng. Sếp không lên tiếng, cô ấy đành ngồi yên đó.
Một giờ trước khi lên máy bay, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại.
Là Vĩ Gia Bảo, anh ta thân mật nồng nhiệt gọi cô ấy, cũng hỏi: “Chị Cao à, tổng giám đốc Vĩ khi nào thì rảnh vậy?”
Trợ lý Cao khách sáo trả lời: “Cậu Vĩ à, hôm nay tổng giám đốc Vĩ phải bay tới London, ba ngày sau mới về thành phố Thân.”
“Chị Cao, vậy chị sắp xếp cho tôi gặp tổng giám đốc Vĩ một lần đi, tôi nhớ người đó lắm.” Vĩ Gia Bảo ngọt ngào làm nũng.
Trợ lý Cao nhịn cười, nói: “Sắp xếp hành trình của tổng giám đốc Vĩ không phải do tôi phụ trách.”
“Nhưng mà chị gái à, chị vẫn luôn có cách đúng không? Ôi, chị gái tốt, chị hãy giúp tôi một chút đi mà. Nửa năm rồi tôi không được gặp tổng giám đốc Vĩ đó!”
“Tôi vẫn phải xin chỉ thị từ tổng giám đốc Vĩ, rồi sẽ sớm gọi lại cho cậu Vĩ sau.”
“Được đấy, tôi chờ điện thoại của chị,” Vĩ Gia Bảo cười hì hì, thoáng hạ giọng, “Tôi đành trông cậy hết vào chị!”
Trợ lý Cao cũng không đáp lại tiếng nào, cô ấy không có quên ai mới là chủ của mình.
Trong khoang yên tĩnh trong chốc lát, sau đó trợ lý Cao mới mở miệng nói: “Cậu Vĩ nhiều lần gọi điện thoại cho tôi, nói muốn gặp ngài một lần.”
Ánh mắt Vĩ Trang vẫn nằm ở sách trong tay như cũ: “Gần đây nó có chuyện gì?”
Trợ lý Cao nói: “Có một cô diễn viên tên là Hướng Tiểu Viên. Cậu Vĩ nói không được cho cô ấy có cơ hội đóng phim.”
Vĩ Trang thoáng nâng mí mắt, giọng nói rất thấp: “Hướng Tiểu Viên?”
Trợ lý Cao trước đó cũng tò mò, tên gọi này quả thật khá thú vị, là dạng vẻ ngoài gì mới có thể đủ xứng với cái tên này đây?
Cho nên trước đó cô ấy đã điều tra tài liệu về Hướng Tiểu Viên, cô ấy không xác định được bà chủ đọc tên người ta lên như thế có phải thật sự có hứng thú hay không, nhưng mà dường như cũng không phản đối cô ấy nói tiếp: “Vâng, cô Hướng đây là sinh viên tài năng tốt nghiệp từ Hoa hí, bộ phim đầu tay là 《 Tiểu Văn 》 của đạo diễn Hạ Khoa Văn, nhưng mà bộ điện ảnh này cũng không có phát hành ngoài rạp. Tác phẩm của cô ấy cũng không nhiều, có tham gia đóng một bộ tác phẩm của 'Đồng Hoa' chúng ta……”
Nói tới đây, cô ấy thoáng tạm dừng, phát hiện Vĩ Trang cũng không có ý ngăn lại, cô ấy lại nói tiếp:
“Cậu Vương tham gia một bộ phim truyền hình, cậu Vĩ để ý thấy cô Hướng này cũng ở trong đoàn phim đó. Cậu Vĩ rất thích cô Hướng này, nhưng mà cô Hướng có vẻ như không hề có ý tứ kia, hai bên nảy sinh bất đồng không vui vẻ gì, cho nên cậu Vĩ mới tung ra 'lời chào hỏi' như vậy.”
Trợ lý Cao dừng một chút, lại bổ sung: “Cậu Vương Tập là người mà ngài đã gặp qua một lần, là một trong những vị đã ký hợp đồng bảo mật của chúng ta.”
“Ừ.” Vĩ Trang gật đầu, bộ dáng không thèm để ý chút nào, tiếp tục đọc sách.
Trợ lý Cao tiếp tục chờ, qua một lát sau, Vĩ Trang nói: “Nói cho nó biết, tôi không có thời gian gặp.”
“Vâng.” Trợ lý Cao đáp lời.
Trợ lý Cao liền không tiếp tục nói gì nữa.
Ở bên cạnh Vĩ Trang bảy năm, cô ấy biết rõ vô cùng tính cách của vị lãnh đạo trực tiếp này. Kiệm lời, tính tình lạnh lẽo, yêu cầu nghiêm khắc, hiếm khi nhận phỏng vấn, chuyện riêng tư đồn đại cực kì ít. Người này thần bí, giàu có tiếng.
Tâm tư của sếp yêu cầu vô cùng tinh tế, phải nắm bắt bất kì cử chỉ nhỏ nhặt nào của cấp trên, trình bày tin tức cần thiết, lại căn cứ vào phản ứng của sếp mà điều chỉnh tăng lên hay không thích hợp, cuối cùng chính là nghe theo mệnh lệnh và sắp xếp.
Sinh ra ở trong một gia đình đông con, trợ lý Cao đứng thứ hai, trên có anh trai dưới có em gái. Hoàn cảnh trong nhà như nhau, cô ấy chắc chắn là cái người bị xem nhẹ.
Từ nhỏ cô ấy liền biết, muốn học tập, muốn đứng đầu, thì nhất định phải đến lấy lòng cha mẹ, nhân nhượng anh trai, khiêm nhường em gái. Cần làm con gái ngoan ngoãn nghe lời, lại không thể để cha mẹ quên cô ấy.
Cho nên cô ấy trưởng thành sớm từ nhỏ, cô độc, giỏi về quan sát môi trường xung quanh. Hoặc là không nói lời nào, khi nói đều phải làm mọi người cảm thấy dễ nghe. Cô ấy có thói quen đem tin tức biết được đều lọc trong lòng một lần, nghĩ kĩ trước khi nói, quan tâm chu đáo, ai nấy cũng đều vui vẻ.
Từ đó cô ấy phát triển thành thói quen như vậy —— bên ngoài lời ít mà ý nhiều, trong lòng tin tức đầy ắp bùng nổ. Dùng cách nói của thanh niên thời nay là trong lòng giống như màn hình máy tính, chật kín năm màu làn đạn. (*)
(*) ý chỉ là đủ mọi bình luận, cảm xúc. Khi xem các bộ phim trên mạng, các bình luận chạy ngang như làn đạn, đủ mọi sắc màu, cảm xúc.
Cô ấy có thiên phú trong học tập, là nghiên cứu sinh của đại học pháp luật chính trị. Từng vào công ty lớn đảm đương pháp vụ mấy năm, sau đó đi ăn máng khác, trùng hợp vừa khéo làm thư ký cho Vĩ Trang, về sau thì chính là trợ lý cá nhân.
Trợ lý cá nhân sếp tổng cũng không dễ làm. Biết được nhiều, không thể nói được càng nhiều, quá thông minh không được, quá ngốc quá vụng về cũng không ổn. Có lúc yêu cầu phải giả ngây giả dại, có lúc lại cần lanh lợi khéo léo.
May mà lương xứng với việc, thù lao khả quan tới mức có thể bù đắp hết thảy.
Vĩ Trang cũng không làm giá cao gì, chỉ cần làm được yêu cầu, kỳ thật sẽ không khó chung sống.
Quá nhiều năm quan sát, trợ lý Cao cho ra đến một kết luận, sếp tổng Vĩ Trang là người bạc bẽo keo kiệt tình cảm. Đây không phải khuyết điểm, là đặc điểm.
Ông cụ Vĩ cả đời có ba lần hôn nhân, con trai con gái dưới gối cũng không nhiều, Vĩ Trang là do người vợ đầu sinh ra. Người vợ này nghe nói là một người đẹp bậc cao, thân phận cực kỳ thần bí, hai người sớm ly hôn, thời gian đã lâu, hiện tại cũng không tra được bất kì tin tức có ích nào. Người vợ thứ hai là một vị bác sĩ, sinh một người con trai. Ông cụ Vĩ vốn dĩ có lòng bồi dưỡng con trai nối nghiệp, không ngờ Vĩ Đình, cậu con trai này lại không quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình, noi bước theo mẹ đi học y, hiện tại là chuyên gia ung bướu uy tín, nhận chức ở bệnh viện trực thuộc viện y học của bệnh viện đại học Harvard. Người vợ thứ ba không có sinh con.
Trợ lý Cao không biết thời kỳ thơ ấu và thiếu niên của sếp tổng như thế nào, nhưng mà người vợ thứ hai của ông cụ Vĩ khi cưới vào cửa đã có thai, không đến nửa năm thì sinh đứa con trai, chỉ nhỏ hơn Vĩ Trang một tuổi.
Trợ lý Cao sinh ra trong gia đình nghèo, cha mẹ tuy có bất công cũng dịu dàng với cô ấy, gia đình tính ra còn mỹ mãn.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Có lẽ tính tình như hiện giờ của sếp tổng cũng có liên quan với môi trường trưởng thành trong gia đình. Trợ lý Cao không thể biết rõ được, cô ấy chỉ biết chắc chắn một chút, chính là chẳng có ai có thể can thiệp quyết định của sếp Vĩ đây, cũng không có ai có thể đến gần với trái tim sếp.
Cho dù là Vĩ Gia Bảo.
Vĩ Gia Bảo còn rất trẻ, còn chưa đến 23 tuổi, người ngoài cho rằng tuổi tác 'chị em' bọn họ cách quá xa, có thể là con riêng của ông cụ Vĩ. Kỳ thật không phải, Vĩ Gia Bảo theo họ mẹ, bọn họ không phải chị em, mà là mẹ con.
Trợ lý Cao biết nhiều hơn một chút so với người khác, cũng là trong phạm vi Vĩ Trang cho phép, hơn nữa cô ấy tuyệt đối không thể để lộ ra dù chỉ một chút. Với lại, cách thức ở chung của mẹ con nhà này cũng không thân thiết nhiệt tình.
Một năm gặp không đến mấy lần.
Vĩ Gia Bảo lâu lâu muốn gặp Vĩ Trang, đa phần là bị từ chối không tiếp.
Vĩ Trang cũng hoàn toàn không quản thúc anh ta.
Chỉ có một lần, trợ lý Cao đã gặp qua.
Lần đó cô ấy đi theo Vĩ Trang tới thành phố Dương. Trần Vân Tú, Hà Thần Ảnh, Trình Diệc đều ở đó, mấy vị nghệ sĩ cấp A của Đồng Hoa ở trong phòng mở họp, cô ấy chờ ở ngoài.
Vĩ Gia Bảo đi thẳng vào: “Tôi chính là cảm thấy cô ấy diễn không tốt.”
Ngay từ đầu còn làm ra vẻ, vừa thấy Vĩ Trang đến liền hiện nguyên hình, ồn ào nhốn nháo, giống thằng bé la lối khóc lóc.
“Tôi mặc kệ, tôi muốn xóa cảnh diễn của cô ta ngay!”
Trợ lý Cao ở bên ngoài mỉm cười.
Trong lòng, làn đạn bắn qua liên tục:
【 Thằng nhóc lớn xác này! 】
【 Kỳ thực, cậu ta không có khuyết điểm gì lớn, nếu có thì đều là tật xấu nhỏ của nhóm con cái nhà giàu. Cậu ta á, thật ra là tính tình con nít, vốn là muốn thu hút sự chú ý của tổng giám đốc Vĩ. 】
【 Chẳng qua cũng có khả năng là do cậu ta có vẻ ngoài đẹp, tôi nghĩ vì phần giá trị nhan sắc này mới có thể cảm thấy như vậy. Có lẽ trong mắt người khác, cảm thấy cậu ta thật sự là đáng giận! 】
“Tôi mặc kệ, tổng giám đốc Vĩ, tôi chính là muốn xóa hết cảnh diễn của cô ta!”
Trợ lý Cao cũng không biết Vĩ Gia Bảo vì sao phải xưng hô Vĩ Trang như thế, có thể thấy được đôi mẹ con này thật sự quá mới lạ rồi. Chẳng qua, từ khi trợ lý Cao đến bên cạnh Vĩ Trang, chưa từng thấy sếp cô ấy nồng ấm với người khác, cho dù là con ruột của mình.
【 Gia Bảo, ý của tổng giám đốc Vĩ chính là cậu có thể tha hồ dùng hết thảy những gì được ngài ấy trao cho, còn cậu yêu cầu cao như ôm ấp hôn hít là không có cửa đâu, đứa ngốc! 】
【 Cậu chỉ cần không quá đáng thì cô ấy sẽ không quản cậu! Chẳng qua trên hết là cậu không thể lấy tác phẩm phim của Đồng Hoa ra đùa! 】
Quả nhiên như dự đoán, trợ lý Cao nghe được tiếng nói lạnh lẽo quen thuộc kia của sếp Vĩ, “Đã quay được hoàn chỉnh thì không thể xóa.”
Âm thanh ầm ĩ của Vĩ Gia Bảo đột nhiên im bặt.
Chốc lát sau mới nghe được anh ta tức giận trả lời: “Không xóa thì không xóa.”
.-.-.
Tác giả có lời muốn nói: Là mẹ con, không nghĩ tới nhỉ? Có thể liên tưởng một chút tới lời văng tục của Tiểu Viên ở chương trước ~ ha ha ha ~ tôi thừa nhận tôi có chút niềm vui ác độc sao sao đó ~
– ——–
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.