Mục lục
Ảo Ảnh Chợt Lóe - Nhất Trản Dạ Đăng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước đây khi thân mật, Tiểu Viên luôn có thể nhìn thấy mặt của Vĩ Trang, chút thiêu đốt kia trong đôi mắt sâu như đầm nước lạnh lẽo.

Nhưng lúc này cô nhìn không tới, những sợi tóc của người phụ nữ kia lướt nhẹ qua đầu gối của cô, cùng với da dẻ xung quanh.

“Tiểu Viên, để tôi hôn……” Nghe thấy giọng nói cuốn hút của người ấy.

Tiểu Viên cảm giác bản thân bị bao vây trong một khoảng chân không, bít bùng kín mít, mặt cô phủ đầy đỏ ửng. Bỗng dưng, không khí ẩm ướt bị vạch mở ra, được người ấy chạm đến trong khoảnh khắc, cũng tràn qua đến một cách tê dại.

Cô thật đáng thất vọng, đã đầu hàng liền lập tức. Cô che kín khuôn mặt đỏ bừng, nghe thấy một tiếng cười hơi thấp, rung động qua không khí, di chuyển tới lỗ tai cô. Vào giờ khắc này, vô cùng mập mờ ghẹo người.

Trêu chọc này quả thực không cần nói cũng rõ, Tiểu Viên xấu hổ đến mếu máo hai tiếng, vừa muốn nói gì thì một tiếng a lại kêu ra rồi.

Vĩ Trang cũng không có dừng, mà tiếp tục.

Vĩ Trang người này đa số phần lớn thời gian thì xa cách, cũng rất phong nhã, ở trên giường cũng thế. Chỉ là thỉnh thoảng, rất ngẫu nhiên, có sự mạnh mẽ áp đảo hiển hiện sau khi trưng cầu ý kiến của cô.

Người ấy như mạch nước ngầm cực nóng dưới con sông lạnh, khiến người ta cam tâm tình nguyện sa vào.

Phảng phất như lại về tới trạng thái chân không, cái gì cũng nhìn không tới nghe không được, ý thức là một bầu hỗn loạn. Cô không dám tưởng tượng, Vĩ Trang sẽ khiến cô vui thích hết lần này lại lần khác như vậy, nhưng cô lại cảm thấy đây không phải thỏa mãn đơn nhất. Đây đối với cô mà nói, cũng là một lần trao gửi hết lòng hết dạ không sót chút gì.

Cuối cùng, một lần nữa cô lại cảm nhận được nỗi vui thích dày đặc kéo dài như cá vẫy đuôi rộn rạo, gần như choáng váng. Chờ khi ôm ấp mềm mại quen thuộc của Vĩ Trang bao trùm lấy cô, thì cô mới cảm nhận được không khí, cùng với tình ý rực tràn xưa nay chưa từng có.

Tiểu Viên hít một hơi thật sâu, cảm nhận được Vĩ Trang, hơi thở của người ấy, ôm ấp của người ấy, cùng với trái tim đập loạn thình thịch của người ấy.

Đôi tay cô vây quanh lấy cổ người phụ nữ kia, hướng về đôi mắt của người ấy, không nhịn được thì thầm: “Em yêu người.”

Cách đến rất gần, cô nhìn thấy rõ ràng biểu cảm thật chấn động của Vĩ Trang.

Người ấy, con người ở sau màn bày tính, bình tĩnh tự chủ như vậy, thế mà có thể lộ ra biểu cảm kiểu “vượt ngoài phạm vi ứng đối của người ấy” này, người ấy đã hoàn toàn ngây ngốc.

Tiểu Viên khẽ xoa lên gương mặt của người ấy, cảm thấy biểu cảm lúc này của người ấy đáng yêu cực kỳ.

“Tôi không ngại.” Cô nghe thấy tiếng lòng mình đang thốt lên: “Tôi không bận tâm người ấy hiện tại chưa đáp lại, hoặc là không biết đáp lại tôi như thế nào.”

Tình ý của tôi lúc này cũng đã đủ cho hai người chúng tôi.

Cô hôn về phía môi người phụ nữ kia, trong khoảnh khắc người ấy ngơ ngẩn đã kéo người ấy xuống dưới, xoay người phủ lấy người ấy, dịu dàng hôn môi người ấy, lưu luyến hôn lên chiếc cổ trắng trẻo lạnh lùng thon dài của người ấy, cắn xương quai xanh của người ấy, được nước lấn tới tiếp tục dời xuống……

Dường như Vĩ Trang mới phản ứng lại, rên một tiếng cực nhỏ cực nhẹ. Cô ấy khẽ sờ lên mái tóc của Tiểu Viên, muốn lên tiếng ngăn lại động tác càng lúc càng quá mức của cô. Lần này Tiểu Viên đã học hỏi được kinh nghiệm mấy lần trước, lại lần nữa phủ lên hôn đến môi cô ấy, nỉ non nơi môi cô ấy: “Trang Trang, em yêu người.”

Tiểu Viên có thể cảm nhận được động tác của Vĩ Trang thoáng cứng đờ, lại một lần nữa người ấy rơi vào hoàn cảnh không biết ứng đối với những lời này như thế nào. Tiểu Viên ngẩng mặt lên, nhìn người phụ nữ kia với vẻ dịu dàng ấm áp.

Sự mờ mịt vấn vít trong con ngươi đen nhánh sâu sắc của Vĩ Trang, vẻ mặt phức tạp, nhàn nhạt, giống như mây khói, khiến con tim đập loạn của cô mềm nhũn.

Tiểu Viên cúi đầu khẽ hôn đôi mắt người ấy, tiếp theo là đôi môi, lặng lẽ dịu dàng nói: “Để em cũng hôn người một chút, có được không?”

Cô khẽ hôn lên mu bàn tay người phụ nữ kia, trượt xuống dưới. Người phụ nữ kia tựa như có kích thích, một nét hoảng loạn le lói hiện lên trong đôi mắt, nhưng cô gái kia đã xoa dịu cô ấy, hôn cô ấy thật dịu dàng nồng ấm.

“…… Tiểu Viên, trở dậy,” Người phụ nữ kia hít sâu vào, giọng nói hơi thấp đang nỗ lực đè nén cảm xúc khó nhịn nào đó:”…… tôi không quen.”

Tiểu Viên không trả lời cô ấy, chỉ âu yếm cô ấy từng chút chút, càng sâu sắc càng dịu dàng.

Cảnh sắc đẹp đẽ của dáng vẻ uyển chuyển thoáng qua trong nháy mắt, không cách nào níu giữ từng có lúc trước, lần này rốt cuộc đã gặp được dưới sự cự tuyệt không kiên định của người phụ nữ kia. Vẻ đẹp của cô ấy là lạnh lùng tĩnh lặng, càng có nét xinh đẹp nhẹ nhàng hiếm khi nhìn thấy, là cảnh chốn bí mật mà người khác không tài nào thấy được. Dưới sự kiên trì ngọt ngào của Tiểu Viên, lần lượt bày ra.

Hô hấp của người phụ nữ kia trở nên dồn dập, thở dốc mang theo sự run rẩy khe khẽ mà bản thân cũng chẳng nhận ra được, chiếc tay muốn đi ngăn cản cũng rũ xuống……

Khi kết thúc, Vĩ Trang nửa tựa vào đầu giường, rũ mắt, những sợi tóc rơi tản mát nơi bả vai mượt mà của cô ấy, dáng vẻ không nói một lời.

Tiểu Viên ngồi khoanh chân hờ ở đối diện người ấy, thu hồi lý trí, trong lòng còn đang chấn động, kinh ngạc với sự bạo gan vô cùng vừa rồi của mình, cũng kinh sợ với thành công mới nãy của mình. Lúc này quan sát biểu cảm của Vĩ Trang, cô lại cảm thấy chột dạ, đang nghĩ lý do đi dỗ người ấy.

Cô hạ thấp mặt xuống kề sát vào: “…… người giận em rồi sao?”

Vừa kề sát vào người ấy, thì Tiểu Viên sửng sốt phát hiện rằng người phụ nữ trước mặt, làn da trắng lạnh kia thế mà đã nhuộm một chút ửng đỏ phơn phớt.

Người ấy, mặt người ấy đỏ rồi?

Ôi mẹ ơi!

Đường đường là một sếp tổng lớn kiểu cấm dục đã nói là làm, tài sản hai chục tỷ cũng sẽ đỏ mặt sao?

Tiểu Viên cảm giác trong nháy mắt này bản thân mình y như trúng giải nhất vậy, cảm thấy người ấy quả thật là đáng yêu kinh khủng!

Cô hơi nén ý cười, tiến lên muốn đến ôm người ấy. Vĩ Trang né tránh, đôi môi khẽ giật, né tránh ánh mắt của cô, thấp giọng nói: “…… tôi đi tắm rửa.”

Người ấy túm đồ ngủ qua, choàng lên vai mình. Tiểu Viên khẽ kéo cổ tay của người ấy, ánh mắt vô tội: “Người thật sự không giận em ư?”

Vĩ Trang vẫn không nhìn cô, cũng không nói gì, dừng một chút, rồi giơ tay sờ sờ đỉnh đầu cô, lúc này mới xoay người.

Tiểu Viên nghiêng đầu nén cười nhìn bóng dáng của người, bản thân cũng xuống giường, đi phòng tắm khác tắm rửa.

Nước ấm với nhiệt độ vừa phải tưới xuống, vòi hoa sen dùng trong phòng tắm là vòi hoa sen Dornbracht hiện đại của Đức (*), còn được lắp hệ thống phun tia comfort shower tại nhà của nó, Bách Hoa của Spa huyệt vị chuyên đáp ứng nhu cầu của người Hoa. Vừa mở ra, những tia nước mềm mại linh hoạt rưới lên làn da trắng lạnh như ngọc, chảy xuôi nơi khe rãnh trập trùng của da dẻ người phụ nữ kia.

(*) Tổng hợp thông tin từ google thì nhãn hiệu này nổi tiếng với thiết kế tinh xảo, đẳng cấp và đắt. Chẳng hạn như Hệ thống sen tắm Dornbracht Sensory có giá 35.640 USD. Dò trên taobao thì 1 đầu vòi hoa sen đơn giản bình thường giá trị khoảng gần 78 triệu VND.

Có lẽ nguyên do là vì hơi nóng mịt mờ, ý thức của Vĩ Trang lơ lửng trong khoảnh khắc.

“Trang Trang, em yêu người ~”

Cô không chỉ nói một lần, nỉ non qua chỗ môi cô ấy, đưa vào trong tai cô ấy, chui vào nơi tim cô ấy.

Thoáng nghĩ lại lần nữa, Vĩ Trang vẫn cảm thấy đại não của mình hoàn toàn trắng bóc, không biết xử lý như thế nào.

Cô ấy phủi đi bọt nước trên mặt, hàng mí dính bọt nước thoáng run rẩy, nhìn hai chân mình, phảng phất như lại thấy được đôi má ửng đỏ phơn phớt của Tiểu Viên trong tầm mắt, đôi ngươi như làn nước xuân lăn tăn gợn sóng, cùng với đầu lưỡi nhỏ mềm mại linh hoạt của cô……

Vĩ Trang thoáng ghìm lại hô hấp, đi khỏi phòng tắm, thay đồ ngủ. Cô ấy nhìn bản thân trong gương, làn da lạnh nhạt nhẵn mịn trước giờ đã nhuộm một lớp quầng sáng hồng hào, là chính bản thân cô ấy cũng chưa từng gặp qua.

Cô ấy lại ngây ngẩn cả người.

Sau khi Tiểu Viên tắm rửa xong thì đã mệt không chịu được, cô đến phòng Vĩ Trang cũng không tìm thấy người, đi phòng khách cũng chẳng có, khu thư giãn chỗ sảnh phụ cũng không thấy bóng dáng. Cô xuyên qua phòng ăn, lại quay qua tới một cái sảnh phụ khác nối liền với sân thượng, Vĩ Trang đang rót một ly rượu, đặt trên quầy bar, nhìn phong cảnh bên ngoài sân thượng.

Tiểu Viên nhìn bóng dáng của người ấy trong chốc lát. Nhìn người ấy như vậy, cảm thấy người ấy vừa xa lại gần, không thể nắm bắt. Nếu dựa theo trước đây, thì đoán chừng cô sẽ đi qua quấn quýt người ấy, làm nũng với người ấy, lằng nhằng lải nhải nói chuyện với người ấy.

Nhưng lúc này bước chân hướng về trước của cô lại lùi về một bước. Cô khẽ mím môi, mắt rũ xuống.

Có lẽ dồn ép người ấy chặt quá không phải là một chuyện tốt, phải cho người ấy một chút thời gian cùng không gian.

Cô xoay người trở về phòng Vĩ Trang, đổi ra giường cùng chăn mỏng mới trên giường, đưa đến phòng giặt ủi, lại quay về lần nữa, nằm trên chiếc giường thơm mùi hoa oải hương nhàn nhạt. Cô nhắm hai mắt, rõ ràng đã rất mệt nhưng lại không cách nào ngủ được.

Lúc sau cô lấy gối đầu nhét ở phía sau, cơn buồn ngủ mới chậm rãi đánh úp tới. Khi cô đang mơ mơ màng màng muốn ngủ thì trên giường khẽ trĩu nhẹ xuống, trái tim Tiểu Viên thoáng nhảy lên, lén lút hé mở một khe hở.

Tiếp đó ánh đèn tối xuống, Tiểu Viên thầm siết chặt lòng bàn tay, không có xoay người, dáng vẻ giả vờ đã ngủ.

Gối đầu sau lưng cô bị người ta lấy đi, hơi thở hương thơm quen thuộc thuộc về Vĩ Trang bao phủ tới. Tiểu Viên hơi cắn môi, cười ngọt ngào không một tiếng động.

Qua kỳ nghỉ Quốc Khánh mấy ngày, một trong ba giải thưởng phim truyền hình lớn trong nước – giải “Phi Hạc” được tổ chức đúng hạn. Lần này Tiểu Viên nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều,《 Trường dạ 》 gần đây ăn khách, cô đang trên đà bùng nổ, rất nhiều đồng nghiệp tới chào hỏi cùng cô, các tiền bối khen ngợi cô. Cả bữa tiệc tối, nửa đoạn đầu đang xã giao, nửa đoạn sau thì ngồi đó cười rồi xem trao giải, so với lần trước ở lễ trao giải “Bạch Ngọc Lan” thì muốn tự nhiên hơn nhiều.

Ba giải thưởng lớn về phim ảnh trong nước, “Phi Thiên” là giải thưởng của nhà nước thuộc giới phim truyền hình, gốc gác lý lịch tốt nhất, vị trí hàng lão làng, có yêu cầu nhất định đối với đề tài. Quy tắc của “Bạch Ngọc Lan” có thể đại diện tương đối gu của nhóm tai to mặt lớn trong giới ngành, khá chuyên nghiệp, cũng càng chú ý tới thâm niên lý lịch.

Mà giải “Phi Hạc” với địa vị lão tam là một giải thưởng duy nhất để người xem và ban giám khảo sẽ cùng bình chọn, trái ngược lại không có nghiêm ngặt như vậy, càng bình dân hơn, nhưng tính khả năng vận hành trong đó cũng lớn hơn so với hai cái trước. Danh hiệu thị hậu là cái ban giám khảo sẽ bình chọn ra, là “Nữ diễn viên tốt nhất”, mà cái người xem tham gia vào được gọi là “Nữ diễn viên có độ phổ biến nhất”.

Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên phát cùng lúc trên mạng của Tiểu Viên, sẽ không được ban giám khảo chọn ra cũng rất bình thường, mà được người xem bỏ vào thì càng có thể đại biểu cho duyên với người xem.

“Đừng xem thường giải thưởng này nha, em còn có thể đè được rất nhiều diễn viên nữ lưu lượng trẻ đó, các fan của mấy cô đó hận em chết đi được!” Nguyễn Thanh cười nói, trong mắt tràn đầy đắc ý cùng kiêu ngạo: “Chị lại không tốn tiền mua phiếu bầu cho em nhen! Nhóm 'người làm vườn' của em cũng kiêu căng ngạo nghễ, sẽ không mua cho em.”

“Phải vậy chứ!” Tiểu Viên híp mắt cười cười: “Ôi, chị nói như thế, dường như em lại có chút căng thẳng rồi.”

“Tham gia nhiều thêm vài lần thì thành thói quen thôi, Tiểu Viên cưng.” Nguyễn Thanh cười mà nói với cô.

“Vậy em phải được đề cử liên tục mới được á ~” Tiểu Viên nhỏ giọng, nói.

“Chị tin tưởng em có thể.” Nguyễn Thanh chớp chớp mắt với cô: “Cố lên bé cưng!”

Hai người đang thấp giọng nói chuyện, thì khách mời trao giải trên sân khấu đột nhiên tuyên bố —— “Giải thưởng “Nữ diễn viên có độ phổ biến nhất” của Phi Hạc lần này chính là —— Hướng Tiểu Viên.”

Tiểu Viên sửng sốt ngỡ ngàng.

Người dẫn chương trình phát sóng tại hội trường cũng tuyên truyền theo đó —— “Chúc mừng Hướng Tiểu Viên, nhờ vào một vai diễn Lăng Dao trong 《 Túy tiêu dao 》……”

Nguyễn Thanh vỗ tay cười ha ha: “Mau nhanh lên sân khấu lãnh thưởng!”

Tiểu Viên đứng lên, đi bộ qua hướng lên sân khấu. Nơi đó ánh sao hội tụ, mọi người vỗ tay với cô, tất cả ánh đèn flash, ánh mắt ở nơi đây đều theo sát cô.

Giây phút này, cô chính là nhân vật chính tuyệt đối trên sân khấu.

Cô tiếp nhận cúp từ khách mời trao giải, khom người chào một cái. Cúp là một phiến cánh vàng kim lấp lánh ánh vàng, rất nặng rất đầm. Đây là giải thưởng dòng chính có sức nặng đầu tiên mà cô cầm được.

Tuy rằng đã tâm lý có được hay không được cũng không quan trọng, nhưng thời khắc chân chính nâng được cúp kia cảm giác vẫn không giống vậy.

Tiểu Viên nở nụ cười.

Cô khẽ giương cúp với khán thính phòng, bắt đầu bài phát biểu: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn đạo diễn của 《 Túy tiêu dao 》, cảm ơn các nhân viên công tác làm việc vất vả trước và phía sau màn trong đoàn phim. Càng cảm ơn quý nhân của tôi, Thi Hải tiên sinh, chiếc cúp này có ý nghĩa trọng đại với tôi.”

Cô dừng một chút, đôi mắt nóng lên, trong một lúc vô số tình cảm trào dâng trong lòng: “Lúc này đây tôi cảm thấy thật hạnh phúc, người tôi yêu nhất, người nhà cùng bạn bè đều ở bên cạnh tôi. Tôi cũng tin rằng giải thưởng này không phải điểm cuối của tôi, mà là khởi điểm của tôi, đèn Khải Minh (đèn soi sáng dẫn đường) của tôi. Tôi sẽ càng nỗ lực ở biểu diễn, đi được càng xa hơn trên con đường này.”

Cô nâng cúp cúi chào một cái, sau đó ngẩng mặt lên trong những tiếng vỗ tay như sấm dậy, mỉm cười tiếp nhận vô số ánh mắt ngưỡng mộ với cô.

– ——–

Cảnh H – niềm vui của người đọc, nỗi sầu của editor ~

– ——–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK